Nội Tuyến

Chương 130: Có ẩn tình đằng sau. (2)

Tên cảnh sát họ Đồ mở cửa ra cho mọi người vào, đúng là như thế, ở trong phòng, không ai làm gì cả, Mộc Lâm Thâm vẫn cứ la hét, cảnh tượng đó làm Đại Đầu và Đại Chủy vốn định trêu chọc y vài câu nuốt lời vào. Dương Mộng Lộ hít sâu một hơi đi tới bên cạnh Mộc Lâm Thâm đang nằm trên bàn nhắm tịt mắt la hét, vỗ nhẹ lên vai y:" Lâm Tử, được rồi, không sao rồi, không cần la hét nữa ... không sao, không sao đâu … "

Mộc Lâm Thâm quay đầu lại, nhìn thấy Dương Mộng Lộ, gương mặt đang vặn vẹo như ác ma cứng đờ trong khoảnh khắc, thoáng cái đã thay đổi, biến thành nụ cười nhưng không thành công lắm, nước mắt nước mũi ròng ròng:" Chị Dương ... Chị Dương, chị có sao không? Bọn chúng có làm gì chị không?”

Dương Mộng Lộ ngây người, không ngờ câu đầu tiên y lại lo lắng cho mình, trái tim như có gai chích:” Không, tôi không sao cả.”

Mộc Lâm Thâm lau nước mắt:” Vậy thì tốt ... Tôi lo quá."

" Hết thảy đều có lý do và mục đích, chúc mừng cậu đã giành được cơ hội tiếp tục thêm một đoạn hành trình." Dương Mộng Lộ ổn định lại cảm xúc, giọng hết sức ôn nhu, vuốt ve gò má trắng trẻo của y:

" Thế là sao? Chị nói cái gì vậy?" Mộc Lâm Thâm ngơ ngác nhìn quanh, hết nhìn Dương Mộng Lộ lại nhìn Đại Đầu, Đại Chủy:” Hai người cùng không sao chứ?”

Đại Đầu và Đại Chủy chỉ gật đầu không đáp. " Ý tứ của cô ấy là, vừa rồi chỉ là một sự khảo nghiệm thôi, cậu vượt qua được, chúng tôi không phải là cảnh sát, tôi quyết định tuyển dụng cậu rồi, qua hai ngày nữa tới Đồng Quan tìm chúng tôi, từ nơi này đi thêm về phía tây nam chưa tới 80 km nữa là tới, chúng tôi đợi cậu ở đó. Đây là chứng minh thư, di động của cậu, cầm lấy đi." Cảnh sát giả họ Đồ ném tới một cái túi ni lông, sau đó lấy đi mấy cọc tiền trên bàn:

Mộc Lâm Thâm thấy thế thì cuống lên, ngăn lại:" Này, nếu là người mình rồi thì sao còn thu tiền của tôi?"

" Thế cậu nghĩ rằng trang phục trên người cậu là ai mua cho hả? Bây giờ thì hòa rồi nhé, tới Đồng Quan sẽ bắt đầu lại, thiếu gì cơ hội kiếm tiền chứ, phải xem bản lĩnh của cậu thế nào. Tôi đi đây ... À phải rồi, đem theo cái tên đầu trọc nữa, đó là huynh đệ trong giang hồ, kín miệng lắm, làm tốt công tác thuyết phục hắn, đừng có hận chúng tôi đấy." Tên cảnh sát giả vừa nói vừa gỡ bỏ mấy đồ trang trí trên người:

Số hiệu cảnh sát rứt ra vứt đi, huy chương trên vai cũng xé roẹt một cái là ra, trang phục mùa hè của cảnh sát mà không còn những dấu hiệu nhận dạng đó thì chẳng khác mấy trang phục bình thường. Cả mấy tên khác cũng làm vậy, tất cả ném vào trong cái mũ cảnh sát, Mộc Lâm Thâm còn giả vờ ngạc nhiên:" Hả, giả à, làm tôi sợ chết khiếp."

" Mua trên tao bao ấy mà." Đại Chủy cười với Tiểu Mộc:

" Sáu mươi sáu đồng một bộ, lại còn bao ship nữa chứ, ha ha." Tên cảnh sát giả cười to, phất tay dẫn mọi người rời phòng:

Ăn một trận đòn, la hét như thằng ngốc, bị người ta thấy hết rồi, Mộc Lâm Thâm thấy bẽ mặt vô cùng, lửa giận bốc lên như dung nham, răng nghiến chặt méo mó, đến tiền cũng lấy mất của mình, fuck mẹ chúng mày, tưởng lão tử dễ bắt nạt à? Đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, y mởi hết hồn, quên luôn đau chạy vội ra ngoài, không ngờ mấy cái xe cùng đi, vội vàng hô:" Này, các người lái xe đi hết thì tôi phải làm sao?"

" Dương bì quyển có thể dẫn cậu vượt qua biển khơi mênh mông, đến được bến bờ mơ ước, hãy để trí tuệ dẫn dắt cậu thoát khỏi khốn cảnh." Tên cảnh sát giả thò đầu ra cười ha hả rất khốn nạn:" Nếu một chút khó khăn này mà cũng không khắc phục được thì làm sao có thể trở thành người bán hàng vĩ đại nhất thế giới."

Mấy cái xe nổ máy rồ rồ nối nhau mà đi, chỉ để lại một mình Mộc Lâm Thâm trố mắt ra đứng đó, y không biết là mình được người ta tuyển dụng, hay là bị vứt bỏ nữa, có lẽ là bị trêu ghẹo cũng không biết chừng. Nghe lời tên đó thì có lẽ là cũng xuất thân từ tầng lớp bị tẩy não, đừng hi vọng nghe ra tâm tư của người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận