Nội Tuyến

Chương 124: Biến cố trong lặng lẽ. (3)

Thời gian rời đường cao tốc là 13 giờ chiều, dừng lại ở bên đường nghỉ ngơi đôi chút, Dương Mộng Lộ xuống xe làm vài động tác duỗi người, mấy người còn lại ra sau một bức tường đất xả lũ. Hôm nay thật là nóng, cứ như cái lò nướng vậy, nắng gắt chiếu cho da bỏng rát, đi bộ trên đường trải nhựa mà cảm giác bồng bềnh như nhựa dưới chân tan chảy ra rồi vậy, chân chẳng cần phải dùng sức gì cũng làm đường lõm vào. Nóng, thực sự là quá nóng, trái đất này ngày càng không thân thiện với con người nữa. " Để tôi lái xe một chút cho, anh nghỉ đi." Dương mỹ nữ ngồi vào vị trí ghế lái, thay thế cho Ngốc Đản:

Ngốc Đản cũng không kiên trì làm gì, đi đâu, tới nơi nào mới dừng lại, đi như thế nào, Dương mỹ nữ là người nắm rỗ hơn ai hết. Ngốc Đản ngồi xuống ghế sau, lấy mông huých Mộc Lâm Thâm vào góc, Mộc Lâm Thâm kinh hãi hét lên:" Chị Dương, hay là để tôi lái xe cho, Ngốc Đản lại có ý đồ bất chính với tôi đây này."

" Ha ha, vậy là cậu hiểu tâm tình của tôi khi ở bên cạnh cậu rồi đấy." Dương Mộng Lộ không bênh vực, lại còn châm chọc:

Đại Đầu và Đại Chủy há miệng cười phụ họa như hai thằng ngốc, nói chung dù không còn hận chuyện y hại mình ăn đòn nữa, nhưng quan hệ của họ về bản chất không đổi, không ưa thằng nhãi mặt trắng này. Ngốc Đản gằn giọng:" Nhìn bộ dạng đàn bà của mày kìa, ai thèm làm gì chứ?"

Vừa đe dọa, hắn vừa sắn tay áo lên, giống như muốn ra tay, nhưng ngón tay thị vạch lên bắp tay đen xì của mình thành hàng chữ: Cẩn thận, xảy ra chuyện. Tên này bao lâu không tắm, có thể cạo ghét thành chữ thế này chứ? Mộc Lâm Thâm thầm mắng, sau đó mới nhớ ra, đây không phải là lúc nghĩ chuyện đó, đột nhiên rời đường cao tốc, đột nhiên đổi người lái xe ... Đúng rồi, vừa mới rẽ vào đường quốc lộ cấp huyện rồi? Thò đầu nhìn ra ngoài đường, mặt đường hắt lên hơi nóng hầm hập làm cảnh tượng méo đi, xung quanh là ruộng ngô xanh mươn mướt, ngô cao bằng cả đầu người đã có bắp rồi, những chiếc lá rung rinh trong gió nóng. Nhìn trước nhìn sau không thấy một bóng người, xe cộ qua lại cũng không có, con đường mấp mô rõ ràng thiếu tu sửa lâu ngày, bụi đất màu vàng nhạt bám đầy thân xe. Xa xa hơn là rặng núi nhấp nhô, tạo nên một khung cảnh vừa hoang sơ vừa hùng vĩ, chiếc xe tựa chấm nhỏ đi giữa đất trời bao la. Mặc dù bọn họ thường xuyên hoạt động ở chỗ dân cư thưa thớt, nhưng thế này cũng vắng vẻ quá rồi, làm Mộc Lâm Thâm bất an. " Ngốc Đản, tránh xa tôi ra một chút, anh chỉ có một mình, cố ý chiếm chỗ của tôi đấy à?" Mộc Lâm Thâm cố gắng đẩy thân hình cao lớn của hắn ra, tuy về chiều cao thì hai người không chênh lệch bao nhiêu, thể hình quá khác biệt, khiến y cố hết sức chẳng ích gì, chỉ làm trò cười cho Đại Chủy và Đại Đầu:

Trên cánh tay Ngốc Đản có thêm dấu hỏi do Mộc Lâm Thâm viết, ý là có chuyện gì? Ngốc Đản lắc đầu, làm sao hắn biết được, sau đó dùng lưỡi liếm lòng bàn tay, kỳ lên tay một cái, chớp mắt bí mật của bọn họ đã bị diệt trừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận