Nội Tuyến

Chương 555: Những con đường khác nhau. (9)

Quách Vĩ trịnh trọng đưa cho Mộc Lâm Thâm một chiếc túi đựng tài liệu. Mộc Lâm Thâm đổ ra xem, bên trong có chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, sơ yếu lý lịch, bằng tốt nghiệp ... Mộc Lâm Thâm kinh ngạc hỏi: "Các anh cũng làm giấy tờ giả sao?"

Quan Nghị Thanh đính chính:" Là giấy tờ thật làm giả, vì nghĩ cho an toàn của anh, sư phụ đã xét tới tất cả mọi chi tiết rồi đấy."

" Đúng vậy, anh có thể dùng danh tính này để xuất hiện, không thể lộ được, tất nhiên, tốt nhất là đừng tiếp xúc với người quen." Quách Vĩ thấy Mộc Lâm Thâm ngây ra, hắn lại nhắc thêm: "Chúng tôi thậm chí có thể giúp anh giải quyết vấn đề công việc, nếu..."

" Thôi đi, các anh chẳng qua lo lắng rằng tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của các anh lại gây chuyện thôi." Chuyện này Mộc Lâm Thâm không cảm kích, vừa giấy tờ đi vừa nói: "Chỉ cần có thể dùng được thật là được rồi, nhưng tôi đoán các anh sẽ theo dõi cái chứng minh thư này ... Mộc Vạn Bác à, cái tên này nghe cũng hay đấy chứ."

" Không phải hay, mà là cực hay đấy." Quách Vĩ nén cười:

" Ê, nói cho rõ ràng đi, không phải là gài tôi đấy chứ hả?" Mộc Lâm Thâm phát hiện ngay, cảnh giác hỏi:

" Chúng tôi dám gài anh sao? Cái thân phận này là của một bệnh nhân tâm thần, hơn nữa lại còn có tiền sử tâm thần trong gia đình ... Nói một cách đơn giản là, giống như xe đeo biển số giả ấy, tra thì đúng là có người này, nhưng không rõ tung tích." Quách Vĩ cười khùng khục:

Quan Nghị Thanh có chút ngại ngùng nói:" Sư phụ bảo cái thân phận này rất thích hợp với anh, chúng tôi không ý kiến gì."

" Cái lão vương bát đản đó không có ý đồ gì tốt đẹp hết, thân phận thật thì tôi không dám dùng, cho tôi thân phận giả vô dụng, người có tiền sử bệnh tâm thần, các cô bảo tôi đi tìm việc như thế nào đây? Rõ ràng là không định để tôi tìm công việc đàng hoàng." Mộc Lâm Thâm tức giận, rõ ràng Thân Lệnh Thần muốn làm thế, để khi cần lại có thể dùng y, tên đó không phải người tử tế gì:

Quan Nghị Thanh áy náy lắm:" Hay là anh đợi một chút, tình hình ổn rồi chúng tôi đổi cho anh cái khác."

" Thôi bỏ đi, dùng tạm vậy, dù sao tôi cũng chẳng bận tâm tới thân phận của mình ... Ừm, chuyện đó ..." Mộc Lâm Thâm đột nhiên lại ngập ngừng, tựa hồ cân nhắc xem phải nói như thế nào:

Quan Nghị Thanh lại nhìn thấu nội tâm y:" Anh muốn hỏi chuyện của Dung Anh à?"

" Ừ, nếu cô ấy có chuyện, nhờ mọi người nương tay cho ... Vì mới bắt đầu sẽ rất khó khăn, tôi nghĩ cô ấy sẽ dần dần quen thôi." Mộc Lâm Thâm rót rượu tự uống cạn, Dung Anh sẽ phải làm quen với cuộc sống không còn được anh trai chu cấp tiền bạc nữa, giống như y, y biết chuyện đó khó thế nào:

Hai người kia gật đầu, trong lòng đều bùi ngùi. Sự va chạm giữa đen và trắng chưa bao giờ có một kết cục mà tất cả đều vui vẻ, dù là từ chối hay trả thù sự tầm thường, nhưng khi anh không còn tầm thường nữa, anh sẽ nhận ra rằng, hóa ra sự tầm thường mới chính là trạng thái thật và bình thường nhất của cuộc sống, ngay cả khi muốn tìm lại cũng không thể được nữa. Mộc Lâm Thâm chính là như thế, ngày tháng bình yên ngắn ngủi ở tân thôn Thương Cơ sẽ được y nhớ mãi. Quan Nghị Thanh thi thoảng lại nhìn trộm Mộc Lâm Thâm, thiếu đi một phần hời hợt, thêm vào một phần chững chạc, thiếu đi chút tươi tỉnh, thêm vào rất nhiều ưu sầu. Khó mà trách được, chuyện y trải qua, có lẽ sẽ để trong lòng cả đời. Sau chuyện đó, đáng lẽ là cơ hội hai người phát triển tình cảm, nhưng nghĩ cho tâm trạng của y, Quan Nghị Thanh dằn lòng lại. Giữa bữa ăn có điện thoại gọi tới, là của Thân Lệnh Thần, có lẽ hắn tranh thủ thời gian nghỉ giữa cuộc họp để gọi hỏi thăm Mộc Lâm Thâm một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận