Nội Tuyến

Chương 393: Kẻ mang ngọc có tội. (3)

Nhìn qua gương chiếu hậu đợi hai thằng ngốc hớn hở chạy về ký túc xá trường rồi, Mộc Lâm Thâm mới đạp chân ga tăng tốc lùi ra ngoài, khi đi qua một chiếc SUV đen đỗ bên lề đường, y bóp còi xe, thế là chiếc xe đó thong thả bám theo rời khỏi thành phố. Xe là do đi thuê trả lại xe rồi khi ra ngoài, chiếc xe kia đã đỗ ở bên đường rồi, Mộc Lâm Thâm nhảy lên xe, vừa bước chân vào thấy Quan Nghị Thanh chia tay lâu ngày, mỉm cười với cô công vụ viên xinh đẹp, mắt liếc qua, cách ăn mặc vẫn thế. Không biết có phải ánh mắt y biểu đạt quá sinh động hay không mà bị cô hiểu ra hàm ý trong đó, trừng mắt một cái. Thân Lệnh Thần nói:" Tìn chỗ vắng vẻ nói chuyện đi."

Về quy cách của tên nội tuyến này cao đến đâu thì Quan Nghị Thanh không thể biết được, nhưng chắc chắn là cao hơn cô. Suốt dọc đường, Mộc Lâm Thâm xem tài liệu vụ án mà Thân Lệnh Thần đưa cho, cái máy tính bảng của tổ chuyên án đó là của riêng Thân Lệnh Thần, ngay cả Hứa Phi e rằng cũng không biết nhiều đến vậy. Cô ấy không để ý đến những điều đó, cách thức gây án khó tin trong vụ án của Vương Tử Hoa là do nội tuyến nhắc nhở. Thậm chí việc tìm ra Tống Lệ Quyên bây giờ được ghi công cho cô, quả thật cô giúp khoanh vùng rõ hơn đồng thời kiên trì theo đuổi phương hướng này, nói cho cùng cũng nhờ phán đoán "công chức" của người đó. Điều đáng tiếc duy nhất là Phan Song Long bị bắt, người này bị bắt quá sớm, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch. Bây giờ cô ấy lại lo lắng, trong tình thế vi diệu và nguy hiểm này, một nội gián thì nên tự xử lý như thế nào? " Con mẹ nó, hắn tên là Phan Song Long à? Lại còn phạm án nhiều như thế? Mộc Lâm Thâm lẩm bẩm một câu, lại hỏi Thân Lệnh Thần:" Chỗ Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình không phát hiện ra chút nào sao?"

" Đúng, cậu biết cả Phan Song Long à?" Thần Lệnh Thần hỏi:

" Biết chứ, trước khi bị bắt thì hắn đang tuyển sinh ăn trộm ở Hàng Châu, tôi đã ứng tuyển thành công, giờ thì hay rồi, các anh bắt người đi, ban chiêu sinh tiền tuyến của tập đoàn trộm cắp đã bị hốt, tôi không tìm được tổ chức của mình nữa." Mộc Lâm Thâm chép miệng:

Quan Nghị Thanh cứ nghĩ là y đang nói đùa thôi, thực ra tuy dùng giọng điệu hài hước, Mộc Lâm Thâm lại không hề đùa, quay sang cười với mỹ nữ. Thân Lệnh Thần thấy hai đứa này mắt qua mày lại với nhau, may mà không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nếu không hắn tin cô học trò ngoan này bị sói tha mất rồi. Hắn hắng giọng:" Sao cậu lại chạy tới đây, hôm đó làm sao cậu chạy được?"

" Ngày hôm đó Hắc Cương thông báo cho tôi buổi sáng tới phân loại hàng, thế là tôi đi luôn, tới cổng công ty vận chuyển thì đói, muốn ăn bữa sáng ... Đang ăn dở thì gặp một đám cảnh sát, thế là ăn không tiêu rồi, tôi nghĩ các anh muốn ra tay cho nên chuồn vội chứ sao." Mộc Lâm Thêm kể lại chi tiết ngày hôm đó:

Bằng vào đôi mắt sắc bén của Mộc Lâm Thâm, cảnh sát dù ngụy trang cũng khó qua mặt cậu ta, Thân Lệnh Thần không thấy bất ngờ:" Cậu chạy thì cứ chạy, sao còn kéo theo nhiều người như thế?"

" Anh tưởng tôi muốn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận