Nội Tuyến

Chương 648: Thiên quân nhất phát. (5)

“ Thực sự thì có lý dị tao cũng chẳng quan tâm, nếu một ngày tao nhảy lầu thật, bán nhà trả ngân hàng, ít nhất cũng để lại cho cô ấy chút tiền, còn có cái để tưởng niệm … Nhưng nếu tao còn sống, thì chỉ làm phiền cô ấy thêm, cô ấy chắc chắn sẽ tránh xa tao.” Như Hoa vừa hung ác được một lúc xìu xuống, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã:

Suy nghĩ này làm cảm quan của Mộc Lâm Thâm với Như Hoa thay đổi không ít, bất kể thằng này mới đầu cưới Đại Quỳnh Thi cũng chẳng phải vì mục đích trong sáng gì, cầm đũa lên chỉ hắn:" Tao còn kém mày xa, con mẹ nó chứ, té ra mày mới là tình thánh ... Thôi ăn đi, đừng buồn nữa, cùng lắm làm lại."

“Thôi kệ, tao cũng nghĩ thông rồi, chẳng có ý nghĩa gì cả. Giữ được người thì cũng không giữ được trái tim, cố chấp không chịu ly dị ... hừm, cùng lắm là cố níu lại chiếc mũ xanh mà không dám cởi ra.” Như Hoa vừa nói vừa cúi đầu ăn, như để che giấu cảm xúc của mình:

Thực ra không ai là kẻ ngốc, chẳng qua là mỗi người có suy nghĩ riêng. Mộc Lâm Thâm thong thả múc một ít thức ăn nếm thử, tay kia khẽ vỗ nhẹ lên vai Như Hoa để an ủi. Như Hoa đổi đề tài và nói: “Tao thực sự ngưỡng mộ mày đấy, không còn dựa dẫm vào gia đình nữa, cứ tưởng là mày sống như chó hoang cơ ... Không ngờ đám cảnh sát này coi mày như cha vậy.”

" Ài, không hay như mày nghĩ đâu, nhiều chuyện là do bị ép thôi." Mộc Lâm Thâm lắc đầu, tới giờ y vẫn sống rất mơ hồ, không rõ mình đang làm cái gì:

“Lần này cũng chẳng ai ép mày, thế sao mày vẫn chưa đi.” Như Hoa nhìn Mộc Lâm Thâm, dường như đang cố tìm hiểu động cơ khiến y dốc sức như thế:

Mộc Lâm Thâm nghĩ một lúc nói: “Thực ra mày cũng vậy mà, ở bên những người này, cảm giác an toàn rất mạnh. Mỗi người đều có một giấc mơ làm anh hùng, nghề cảnh sát là nơi gần với giấc mơ đó nhất… Có thể thấy, mày cũng đã bị lây nhiễm rồi đấy.”

“Đúng vậy, điều tao cũng cảm nhận nhận rõ ràng, nhất là tinh thần của con người không nhất thiết phải đến từ tiền bạc.” Như Hoa chợt tỉnh ngộ, có lẽ từ cuộc sống vất vả của những cảnh sát hình sự kia, hắn đã tìm thấy cảm giác ưu việt và sự tồn tại của bản thân. Nghĩ đến đây, hắn hào hứng thò tay vào sau lưng, "keng" một tiếng, một chiếc còng sáng loáng hiện ra trên tay. Mộc Lâm Thâm hết hồn hết vía : “Mày lấy cái này ở đâu ra? Đây là công cụ của cảnh sát mà có thể tùy tiện nghịch được sao?”

“ Họ để ở trong xe, tao lấy ra chơi chút thôi, đồ quan trọng thế này không giữ cẩn thận là lỗi của bọn họ. Huống hồ bây giờ chúng ta cũng là cảnh sát mà… Mẹ kiếp, biết vì sao tao chọn chỗ này không, hôm qua tao nghe trộm được vị trí nhà của thằng đó rồi, nên mới tìm tới quán ăn nổi tiếng quanh đây, chẳng phải mày nói hắn đã hòa nhập vào cuộc sống đương địa à? Thế thì chắc chắn nơi nổi tiếng với người đương địa, thế nào hắn chẳng mò tới, đúng không, lỡ chẳng may tao với mày gặp phải tên Vua lừa đảo, cứ trực tiếp còng hắn lại, khi ấy tha hồ mà lên mặt.” Như Hoa phấn khích, có vẻ như lý tưởng và sở thích của hắn đang dần thay đổi:

Giọng điệu huênh hoang, đã thế còn giọng to như vậy khiến Mộc Lâm Thâm phải thấy ngại ngùng, vội vàng ấn hắn xuống, sợ rằng cái thằng này lại lỡ miệng làm người khác sốc. Nhưng không ngờ, đúng lúc này, bà chị trông giống mẹ của Ngốc Đản trong quán ăn chợt hét lên: "Ê, tên nào chưa trả tiền đã chạy rồi!"

Hai người vừa mới guay đầu vừa vặn nhìn thấy một người khách đội mũ lưỡi trai vội vàng đi ra ngoài, vừa mới ăn được vài miếng, không biết là khách vào từ lúc nào. Cảnh sát, còng tay ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận