Nội Tuyến

Chương 265: Gặp rồi lại thất vọng. (2)

Chuyện thi công chức không cần nói nữa, khi đó Mộc Lâm Thâm không quá nghiêm túc, cơ hội thi đỗ cũng không cao, có khi ngay cả đủ điều kiện dự thi cũng chẳng được. Bị đuổi học, từng đánh nhau, mấy chuyện đó liệu có cần ảnh hưởng cả nửa đời sau của một người không? Có phải quá bất công rồi không? Chỉ là vào văn phòng làm mấy chuyện vớ vẩn thôi, quái gì phải đòi hỏi điều kiện khắt khe như thế. Con đường trở thành đầu bếp cũng đến hồi kết luôn, mà nghĩ lại cũng chẳng tiếc gì, những ngày tháng huấn luyện khắc nghiệt đến mức hơn cả quân đội, trong lòng y vẫn còn phát hãi đây này, lại còn phản cảm nữa. Vì mục đích của việc huấn luyện của cái trường dạy nghề đó không phải là dạy anh cách làm ra món ăn ngon mà là dạy anh cách tiết kiệm, tiết kiệm đến mức chi li từng chút, giảm chi phí đến tận cùng mới được xem là đạt yêu cầu. Nhưng chi phí giảm rồi, chất lượng lại đi sai hướng. Chỉ cần nghĩ đến nước rửa rau bẩn như màu nước tương mà họ lại dùng tiếp để rửa nồi, rửa bát, dạ dày y lập tức dậy sóng. Học cái trường đó ra, sau này nếu trở thành đầu bếp, mở quán bán cơm, e rằng cũng chẳng phải loại người đàng hoàng gì. Mộc Lâm Thâm nhớ lại những ngày làm học việc đều nghiến răng chịu đựng, dậy từ sáng sớm đến khuya mịt để học tập và huấn luyện, lại còn đau thắt ruột nộp học phí. Một khi có cơ hội trở mình, y e rằng những đầu bếp như thế sẽ tìm cách bù đắp công sức bỏ ra từ thực khách và nhân viên của mình gấp mười, thậm chí trăm lần. Đây cũng là một dạng cân bằng tâm lý, xã hội đối xử với người ta thế nào, thì người ta cũng sẽ đáp lại như vậy. Bị bóc lột, bị lừa dối, bị sai khiến như thế, ai có thể mong đợi người ta sẽ có sự đóng góp lại cho xã hội? Nếu không trả thù đời thì cũng đã là may mắn lắm rồi, là người tốt lắm rồi. Mộc thiếu gia được hun đúc bởi tư tưởng tự do phương Tây, đương nhiên không thể chấp nhận sự sỉ nhục ép buộc này, và càng không thể chấp nhận việc dùng cách thức tương tự để sỉ nhục người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận