Nội Tuyến

Chương 481: Cảnh sát tổng động viên. (5)

Nơi xuống xe là bến xe đường dài, khu Tùng Giang, Mộc Lâm Thâm chọn chuyến xe khởi hành gần nhất mua một vé. Ra khỏi cổng soát vé, lên xe, y gần như là người cuối cùng lên xe, rất sát giờ, vừa mới bước chân lên xe một cái là xe chạy ngay. Mưa càng lúc càng to, chiếc xe khách chạy trong mưa mù mịt, ngay cả kính chiếu hậu cũng mơ hồ, không nhìn rõ có xe nào đi theo hay không, y nghi ngờ đám người bọn họ vẫn bị giám sát trước khi thực sự rời đi an toàn. Mộc Lâm Thâm nhìn một lúc không phát hiện gì, ngồi trên ghế và giả vờ ngủ. Shía sau quả nhiên có một chiếc xe bám theo, nhưng theo rất xa, người lái xe chính là Nhiếp Kỳ Phong, người ngồi ghế phụ là Lý Đức Lợi. Đúng như Mộc Lâm Thâm lo lắng, mấy người kia đã chia nhau bỏ trốn đều có người giám sát đề phòng sơ xuất, có người thuê xe chui, có người đi máy bay, có người đi phà, còn có người đã lên xe khách đường dài, đi một nơi nào đó ở Sơn Đông, trong mắt hai tên giang hồ lâu năm, đều được đánh giá rất cao. Lý Đức Lợi nhìn hành vi của Mộc Lâm Thâm đánh giá: "Thằng nhóc này rất cảnh giác, e rằng ngay cả chúng ta cũng không tin tưởng.""

" Đó là chuyện tốt, cậu ta càng cẩn thận che giấu thì sau này càng sử dụng được nhiều." Nhiếp Kỳ Phong hài lòng nói:

" Còn có sau này nữa à? Kim Đỉnh của chúng ta cũng phải biết mất rồi, về sau cái tên Nhiếp Kỳ Phong của anh không thể dùng nữa." Lý Đức Lợi nói:

" Đổi tên làm lại từ đầu thôi, đổi chỗ ai mà biết được. Lão Lý này, chúng ta cũng nên đi rồi, nói ra thì hơi buồn đấy, ở Thượng Hải này cũng quen thuộc rồi." Nhiếp Kỳ Phong cảm thán, qua khỏi ngã rẽ, sắp ra khỏi nội thành rồi, hắn rẽ theo hướng sân bay:

Lý Đức Lợi đột nhiên nói: "Ài, tôi thấy chúng ta nên nghỉ hưu thôi, càng làm nhiều càng thấp thỏm."

" Lão Lý à, anh quá khắt khe với cuộc sống rồi. Không những muốn làm chuyện xấu, mà còn muốn có một kết cục tốt đẹp, trên đời có thể có chuyện hay sao?" Nhiếp Kỳ Phong chế nhạo:

Lý Đức Lợi cười khan hai tiếng cảm thán: "Không phải tại anh nói sao, tôi sợ báo ứng mà."

" Yên tâm, anh sẽ không gặp báo ứng đâu." Nhiệp Kỳ Phong nói thế làm Lý Đức Lợi lấy làm lạ, hắn tiếp tục nửa thật nửa giả nói:" Bằng vào cái gan nhát như thỏ của anh, trước khi xảy ra chuyện tôi sẽ bóp chết anh ngay, tránh sau này anh mang tới báo ứng cho chúng tôi."

" Ê ê ê, nói cái gì thế hả? Mọi người làm huynh đệ bao nhiêu năm như thế, chẳng phải là cua cùng một xâu rồi sao? Có Ngũ ca bảo vệ, tôi sợ anh chắc." Lý Đức Lợi tỏ ra mạnh miệng, song hắn không dám xem nhẹ lời Nhiếp Tử, tên này là sát thủ của tổ chức, mạng người mất trong tay hắn, không biết bao nhiêu rồi:

" Đừng nghĩ quá tốt về người khác như thế, nếu thực sự xảy ra chuyện, người đầu tiên ra tay với chúng ta chính là Ngũ ca đấy. Vất vả mấy chục năm chỉ tích lũy được chút vốn liếng này, nghĩ mà bực, càng sống lại càng đi xuống, tưởng có thể tẩy trắng làm ăn đàng hoàng sống yên ổn vài năm, vậy mà vẫn phải làm lại cái nghề cũ." Nhiếp Kỳ Phong có vẻ không cam lòng:

Hai tên đồng bọn mật mưu một hồi, thấy xe khách chở Tiểu Mộc đi xa, không gặp vấn đề gì thì lái xe quay về. Trong cảnh trí sương khó mịt mù của vùng đất Giang Nam, bọn họ tựa như đi trong mây, ai có thể ngờ được những kẻ vừa gây ra vụ án chấn động Thượng Hải lại nhàn nhã ngắm cảnh trí, chẳng vội xa chạy cao bay ... 11 giờ 40 phút, Lâm Kỳ Chiêu cuối cùng cũng dẫn người đến được địa điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận