Nội Tuyến

Chương 188: Thời cơ không thể lỡ. (3)

" Đừng nói là cơm chưa chín, dù có là cơm sống vẫn phải nuốt thôi." Phạm Văn Kiệt lẩm bẩm, ông ta nhắm mắt lại có thể nhớ tới cảnh mấy lần ra vào bệnh viện tâm thần, dùng cảm xúc phẫn nộ không chỗ phát tiết đó để lấy dũng khí chém đinh chặt sắt nói:" Mọi người không cần phải có áp lực tâm lý, chưa tới lượt mọi người phải chịu trách nhiệm, có tôi gánh bên trên, mọi người cứ mạnh tay mà làm ... Cái thời buổi bây giờ, cảnh sát không có nhiều cơ hội hiến thân vì sự nghiệp, nếu như tôi thực sự vì làm hết chức trách mà bị chất vấn, thì đó là vinh hạnh của tôi ... Không cần do dự, chỉ cần phát hiện ra cơ hội là mạnh tay bắt hết bọn chúng."

" Vâng!" Diệp Thiên Thư đứng dậy đáp lời, có điều giọng hắn chẳng được kiên định, vẫn do dự hỏi chủ nhiệm Phạm:" Có nên đợi thêm hay không, tình hình bên trong đó rốt cuộc ra sao vẫn còn chưa rõ, cả tòa nhà văn phòng, nhân viên quá nhiều ..."

" Bây giờ 3326 không thể phát huy tác dụng, nội tuyến thì lại bị cầm chân trong tòa nhà, mục tiêu lại chia thành hai nhóm ... Chủ nhiệm Phạm, cứ đợi thêm nữa đi, thời cơ vẫn còn chưa xuất hiện. Theo như nhiều biểu hiện của nội tuyến trước giờ, cậu ta là người thông minh, hiểu rất rõ vị trí của mình, thế nào cũng nghĩ biện pháp ám hiệu cho chúng ta." Lòng tin của Lạc Quan Kỳ dựa vào hành động lần trước của Tiểu Mộc khi phá vỡ cục diện bế tắc ở Đồng Quan, đó là chàng trai biết phải làm gì:

Chủ nhiệm Phạm chỉ đành ngầm chấp nhận, ông ta chuyển hướng đề tài:" Lời của tôi vẫn thế, cơ cơ hội, mọi người không cần đắn đo, ngoài ra phải theo sát tiền của chúng."

" Tôi sợ sẽ có chênh lệch lớn với tin tức, dù khoản thu hôm nay là phần lớn, là lần tập trung nhân viên lớn nhất, nhưng trước đó đội ngũ do các giám đốc lớn đưa tới đã phát sinh bao nhiêu khoản thu thì không xác định được." Diệp Thiên Thu nói:

Lạc Quan Kỳ bổ xung:" Trong tổ chức kinh doanh đa cấp, việc xử lý tiền bạc khá chặt chẽ, có người phụ trách chuyển khoản, rửa tiền, người thu tiền tuyệt đối không quản lý sổ sách. Nhưng mà việc thu tiền bằng máy POS số lượng lớn thì không phổ biến lắm, vì điều này liên quan đến việc thanh toán T+1 giữa các ngân hàng, vô hình chung sẽ làm tăng rủi ro."

" Nói cách khác chúng ta vẫn còn một ngày công tác nữa à?" Diệp Thiên Thu hỏi, kết toàn cách ngày là phải thông qua ban quản lý của ngân hàng tỉnh, từ đó có thể truy dấu hướng đi dòng tiền:

Lạc Quan Kỳ lắc đầu, phủ định phán đoán lạc quan của Diệp Thiên Thư, ông ta nói:" Bọn chúng dùng bao nhiêu máy POS? Chúng ta còn không rõ. Một hành động bắt giữ lớn như thế này, chẳng may có kẻ ẩn nấp, kẻ lọt lưới, chúng ta muốn xin phép ngân hàng tỉnh đóng băng tài khoản sẽ không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa bọn chúng đâu chỉ dùng một loại thanh toán, có tiền mặt, giao dịch qua điện thoại ATM, ngân hàng trên mạng cơ mà."

Sử dụng công nghệ cao đem lại rất nhiều tiện lợi, thế nhưng điều tra phá án tiến bộ thì tội phạm cũng thăng cấp. Diệp Thiên Thư mím chặt môi, toàn tỉnh trù bị thống nhất hành động tận hơn hai tháng, nhưng trước cuộc hội chiến bị mắc kẹt, không biết tình hình phía địch, hắn đã có thể hình dung ra được đến khi hành động có vấn đề, truy cứu trách nhiệm tổ chức sẽ đổ lên đầu hắn, vì hắn là người chỉ huy trực tiếp. " Tổ trưởng Diệp, lại có thêm một nhóm nữa rời đi, nhân số chừng 80 người."

Diệp Thiên Thư nghe thấy báo cáo qua bộ đàm, lập tức ra lệnh chuyển màn hình, nhìn thấy một nhóm người phấn khích lên xe, nhìn có vẻ là đi ăn cơm. " Liên lạc tổ thực địa, bất kể thế nào cũng phải thiết lập liên lạc với nội tuyến."

Thành bại ở đây, Diệp Thiên Thư ra lệnh. Cùng lúc này Mộc Lâm Thâm toàn thân mệt nhoài, kiệt sức ngồi xuống, mấy tiếng liền không chỉ nói liên tục, đi qua đi lại tiêu hao lượng lớn thể lực mà đầu óc cũng phải luôn vận hành cao độ, y lúc này đã là đèn cạn dầu rồi, chỉ muốn kiếm cái giường êm ái nằm xuống, đến nhúc nhích một ngón tay cũng chẳng muốn. Trái lại Giả Phương Phi tươi như hoa, đến giọng nói cũng êm hơn thường ngày:" Anh còn làm việc được không đấy?"

Mộc Lâm Thâm gục mặt xuống bàn, người như đống bùn nhão, thều thào nói:" Tôi thực sự không chịu nổi nữa, còn bao nhiêu người?"

" Còn một nửa nữa." Giả Phương Phi mỉm cười nói:

" Thế thì cô giết tôi luôn đi." Mộc Lâm Thâm nhắm mắt lại:

Giả Phương Phi uyển chuyển đi tới bên cạnh Diệp Lâm Thâm, cúi người xuống hôn nhẹ lên má y, hai tay ôn nhu giúp y xoa bóp, dáng vẻ như người vợ hiền huệ chăm sóc chồng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi:" Làm sao em nỡ chứ ... Không sao, em đã an bài bọn họ đi ăn cơm trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận