Nội Tuyến

Chương 439: Ngôi sao mới chói mắt. (5)

“ Không chỉ có vậy đâu, nào là phí vệ sinh, phí quản lý, phí xây dựng đô thị, đủ loại phí khác, tiền của các hộ kinh doanh dọc phố đều do bọn chúng thu cả. Trước đây, mấy người thu phí đó mười ngày nửa tháng còn chẳng thu nổi một nửa, còn bọn này chỉ mất một ngày là hoàn thành chỉ tiêu.”

“ Cậu cứ đợi mà xem, cháu thấy với cái đà phát triển này của bọn chúng có khi vài hôm nữa, bọn chúng lại tự may mấy bộ đồng phục cũng không chừng … Cậu thật sự đừng coi thường mấy khoản phí này, mỗi tháng đóng một lần, trích phần trăm từ tổng doanh thu, thường thì là năm đến mười phần trăm, nộp trước nhiều thì còn được giảm giá nữa.” Hoàng Kim Bảo với tư duy của một kế toán, hắn tính toán rằng thương vụ này mỗi tháng phải mang lại cả mấy vạn tệ lợi nhuận:

Dù sao thì đây cũng chỉ là mấy chính sách thu phí cục bộ ở địa phương, kiểu việc này luôn cần có người làm, nhân viên chính thức sẽ không bao giờ chịu làm, còn nhân viên tạm thời thì làm hay xảy ra chuyện. Nhưng đúng lúc gặp phải đám người không sợ rắc rối này, thế là công việc lại đâu vào đấy, làm ăn phát đạt hẳn lên. Mấy bác gái của tổ dân phố chẳng cần ngày ngày đi chửi người khác đòi tiền nữa, mất tình làng nghĩa xóm, vừa mang tiếng lại hiệu quả chẳng là bao. Giờ tới văn phòng đọc báo, uống trà, kinh phí nộp đầy đủ, mặt tươi tắn hẳn ra, ai cũng thành người tốt. Trị an cũng tốt nhé, không còn tình trạng đấu đá tranh giành vớ vẩn nữa, bên quản lý đô thị hài lòng. Tất nhiên có người chịu thiệt, phần lớn là khách vãng lai, thu phí đắt hơn một chút thật, thôi chưa đáng để đi gây sự, tặc lưỡi bỏ qua. Đám chủ cửa hiệu cũng thế, trước kia tuy chây ì cũng đỡ được một khoản, nhưng thi thoảng lại bị đám bác gái tới chửi mắng làm phiền, giờ yên ổn rồi, thôi thì cũng không đến nỗi. Lý Đức Lợi nghe xong thì cười phá lên, đôi vai rung bần bật, vừa cười vừa nói: “ Thằng nhóc này đúng là không nên lăn lộn ngoài xã hội, mà nên đi làm công chức mới phải. Nhìn cái cách y làm đi, giống hệt như mấy cơ quan nhà nước ấy, ngoài chuyện biết thu tiền thì chẳng làm được cái gì khác!”

Lúc này, xe vừa đi ngang qua chỗ đứng của Đại Hồ Lô. Lý Đức Lợi liền hạ cửa sổ xe xuống, từ bên trong xe nhìn gã ngốc đó. Trước ngực Đại Hồ Lô đeo một cái túi, miệng thì gào to: “ Này này này, lái xe, ông còn chưa trả tiền đâu nhé! Xe con năm tệ, còn xe kéo dài thế này, phải thêm ba tệ nữa! Nộp tiền nhanh lên.”

" Khá lắm, đi vào chính đạo rồi." Lý Đức Lợi gật gù khen, thế nhưng nhìn người ta từ một tên lưu manh đường phố chuyển sang làm ăn tử tế, hắn khó nói được cảm giác của mình:

Có điều cảm giác gì thì cũng sai hết, Hoàng Kim Bảo làm động tác nhổ nước bọt:" Phì, cậu nghĩ cái loại hàng này mà có thể đi theo chính đạo à?"

" Sao, vẫn còn nữa à?" Lý Đức Lợi tò mò hỏi:

" Cậu nhìn sang phía này đi, chỗ tên Nhị Hồ Lô kìa." Hoàng Kim Bảo lại chỉ tay:

Nhìn quanh một lượt, ở giữa mấy cửa tiệm kinh doanh có vài bảng hiệu "Thẩm mỹ", " Cắt tóc" , "Mát xa Ôn Châu" . Ở lối vào mấy tiểu khu, có vài cô gái ăn mặc lòe loẹt hở hang ngồi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận