Nội Tuyến

Chương 176: Nhị phiến khuynh tổ chức. (5)

" Tôi sẽ cùng cậu đứng ở trên sân khấu, như vậy được rồi chứ? Đợi chuyện này xong, tôi sẽ đi cùng đậu, như thế đã được chưa?" Giọng của Dương Mộng Lộ ngày càng thấp, cô từ đi bên cạnh chuyển sang đứng đối diện, khoảng cách ngày càng gần, gần tới nỗi Mộc Lâm Thâm thấy những giọt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi cô, thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt cô, thấy cánh môi hồng nhuận cong cong chỉ cách gang tấc đang phả từng làn hương thơm mát:

Cô gái này là một thứ hung khí, với nam nhân mà nói thì chính xác là đòn kết liễu, cái nhìn ánh mắt chứa đầy tình cảm ấy, khiến người ta dù có ngay lập tức muốn cởi bỏ hết quần áo mà chạy khỏa thân cũng không chút do dự. Mộc Lâm Thâm ngây cả người, ấp a ấp úng nói:" Chị Dương, chị đừng lừa tôi, ngay cả bản thân chị cũng không tự chủ được, tới khi đó chúng ta có thể đi được không? Cho dù là đi được, khả năng là bị người ta chém tám khúc cho vào bao tải mà mang đi ấy."

Đây là vấn đề rất hiện thực, chính lo lắng đó của Mộc Lâm Thâm khiến Dương Mộng Lộ tin tưởng y thêm không ít, cô khẽ hé môi nói:" Vậy cậu có tin tôi không? Tin à? Từ này ở trong thế giới của những kẻ lừa đảo là không tồn tại, giống như cái gật đầu chắc chắn của Mộc Lâm Thâm vậy. Dương Mộng Lộ ghé sát vào tai Mộc Lâm Thâm, giọng càng nhỏ hơn, giống như tình nhân thì thầm bên gối:" Vậy tôi sẽ nói với cậu, vào lúc thích hợp có thể rời đi ... Chúng ta cùng đi."

Những lời này chẳng khác gì dòng suối nhỏ mát lạnh, xua tan cái nóng oi ả của mùa hè, Mộc Lâm Thâm như bị thôi miên, gương mặt đờ đẫn, môi từ từ đưa tới, muốn áp lên cánh môi mọng ướt kia. Không ngờ chỉ còn chút xíu nữa thôi là chạm vào rồi lại bị ngón tay của Dương Mộng Lộ chặn lại, cười chỉ chỉ Ngốc Đản, nới lỏng khoảng cách thân mật quá mức của bọn họ. Chạm vào một cái là rời đi, đây là kỹ thuật mang tính khiêu khích, Mộc Lâm Thâm cũng dùng không ít, làm sao mà không nhận ra. Mắt nhìn Dương Mộng Lộ chỉ huy Ngốc Đản chuyển đồ, thấy lại có một nhóm người nữa tới, nối nhau vác đồ vào công ty, y bỗng thấy cụt hứng. Dương Mộng Lộ kéo Tiểu Mộc đang đứng ỉu xìu xìu ngây ra đó:" Đi nào, gặp người bạn cũ của cậu."

Hà Ngọc Quý và Giả Phương Phi lúc này cũng xuống lầu nghênh đón, bọn họ bất kể là thái độ hay vẻ mặt, đều hết sức tôn sùng, cung kính mời tổng giám đốc Lâm vào thang máy. Dù trong thang máy chỉ có bốn người bọn họ thôi, hai người đó vẫn báo cáo kế hoạch của công ty, cùng dự án, triển vọng sắp tới. Được, các người thích đóng kịch như thế, vậy để bản thiếu gia thử xem trình độ các người cao tới đâu, Mộc Lâm Thâm nghĩ thế, sắc mặt không đổi, nhưng một tay lại lặng lẽ đưa ra, đặt lên eo Giả Phương Phi, hơi nghiêng đầu nhìn. Giả Phương Phi thẹn thùng chuyển ánh mắt đi, giống như thực sự là cô thư ký nhỏ, không dám từ chối ông chủ trêu ghẹo vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận