Nội Tuyến

Chương 159: Lần nữa gặp giai nhân. (3)

Bức ảnh mà Ngốc Đản đưa cho Mộc Lâm Thâm xem chính là chụp Quan Nghị Thanh khi ở quán ăn Khánh Thần, cô đang bận bịu đón khách, mặc áo nữ sinh dân quốc màu xanh lơ, tết tóc bím đứng sau quầy, vì trời nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, nụ cười tươi rói. Phần đông các cô gái Mộc thiếu gia quen trước nay đều là loại thời thượng, tuy đẹp đấy, không có được vẻ tự nhiên mộc mạc như cô gái này, vẻ đẹp khiến mắt người ta nhìn thấy dễ chịu. " Hình như vậy, do tổ chuyên án 402 phía Thượng Hải an bài." Ngốc Đản như không có khái niệm gì về mỹ nữ giọng rõ hời hợt, giật lấy tấm ảnh, bật lửa đốt luôn cả hai:

" Này này, giới thiệu em gái đó cho tôi được không?" Mộc Lâm Thâm đuổi theo, hiển nhiên là tâm tư méo mó bị khuấy động rồi:

Cơn đau bụng khi nãy giờ chuyển sang Ngốc Đản rồi:" Tôi có quen cô ấy đâu, chúng tôi không cùng một đội không cùng một hệ thống, cậu biết thừa tôi chưa từng tới Thượng Hải mà."

" Không phải là cùng một tổ chuyên án à? Có chút việc nhỏ như thế cũng không làm được, lại định quịt đấy phải không?" Mộc Lâm Thâm giận rồi, đám cảnh sát này nói lời như gà ăn xong quẹt mỏ vậy:

" 402 là chuyên án mang tính toàn quốc, mỗi tỉnh đều có một tổ riêng ... Tôi nói đùa với cậu thôi mà cậu coi là thật đấy à? Làm có chút chuyện mà muốn tổ chức bồi thường cho cậu một nữ cảnh sát à? Cậu thử đái một bãi rồi soi gương xem, bọn họ là chiến sĩ phục vụ vì nhân dân đã qua khảo nghiệm, còn cậu là loại dư nghiệt của tư sản, đòi xứng với họ à?" Ngốc Đản quịt nợ thật rồi:

Mộc Lâm Thâm nghiến răng trèo trẹo, chỉ mặt Ngốc Đản:" Ngốc Đản, anh nghĩ cho kỹ đi, cẩn thận tôi có cơ hội chơi chết anh đấy."

" Ôi tôi sợ quá cơ, chúng ta là cào cào cùng một xâu, tôi chết sẽ kéo cậu theo, đừng dọa tôi, không ích gì đâu." Ngốc Đản không coi ra gì:

" Chết này!" Mộc Lâm Thâm tức tối cho tên bội tín bạc nghĩa đó một cú đấm mười phần công lực từ phía sau:

Đáng tiếc tay chân lẻo khoẻo như Mộc thiếu gia, đánh như thế chẳng khác gì gãi ngứa, Ngốc Đản thản nhiên đi tới mở cửa xe ra, cố tình trêu tức:" Thầy Lâm, mời lên xe."

" Các anh không có một chút chữ tín nào à, nhìn ông chủ Đồ cho tôi đãi ngộ cỡ nào, tối hôm qua còn hỏi tôi thích loại nữ nhân nào, hắn bao hết ... Ôi, kết bạn không cẩn thận." Mộc Lâm Thâm lắc đầu ngồi vào ghế sau:

Ngốc Đản xuỵt một tiếng, bảo y im mồm, chỉ cần bắt đầu lên đường là hắn tiến vào trạng thái nằm vùng, không đùa cợt nữa, với lại trên cái xe này chẳng biết có thiết bị nghe trộm gì đó không, đừng tưởng chúng đã tin rồi mà lơ là. Hai người đi cùng xe rời tiểu khu, tới thẳng công ty kinh doanh đặc sản địa phương của ông chủ Đồ, đó là nơi kinh doanh hợp pháp, cho tới tận bây giờ trong nhà cũng không tra được vấn đề gì của công ty này, ngay cả chút hành vi trốn lậu thuế cũng không có. Cơ mà cái gì thái quá cũng không tốt, ở hoàn cảnh bây giờ, ai làm ăn mà không có vấn đề này nọ chứ? Nếu không khó mà có thể kiềm lời được, anh càng tỏ ra không thấy có vấn đề gì càng khiến người ta thấy có vấn đề. Một đầu sợi tơ khác nối với nơi đóng quân của tổ chuyên án ở Trường An, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt đang bài binh bổ trận, đêm từng chút thông tin vụn vặt một gom góp thành đường dây xuyên suốt toàn bộ vụ án. Ngày 15 tháng 6, Trương An Bình ( Trương Phi), còn có tên giả là Trương Quốc Khánh xuất hiện ở thành phố Đồng Xuyên. Ngày 16 tháng 6, nhân viên thực địa truy tìm ra tung tích của Mã Kiếm Phong ( Mã Bộ Phương). Tên giám đốc lớn đã mất tích một thời gian này xuất hiện ở Du Lâm, hắn có thân phận hoàn toàn mới, tên là Mã Tương, không ngờ theo một đoàn du lịch, hiện đang đi du lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận