Nội Tuyến

Chương 406: Qua cơn hiểm nghèo. (2)

Mã Ngọc Binh nhổ phẹt một bãi nước bọt lớn về phía bóng xe, hắn không phải loại tử tế gì, hắn biết, nhưng không đến lượt loại cảnh sát đó dạy đời. Hắn lững thững bước đi, không lâu sau trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe cũ trông hết sức chán đời đỗ ở lề đường. Cửa sổ xe hạ xuống, nữ nhân già lái xe trông cũng chán đời không kém, thò đầu ra hỏi:" Anh ơi, anh gọi xe à?"

Hắn cười mở cửa xe đi vào, không ngờ trong xe Mao Thế Bình đã ngồi sắn, vừa lên tiếng đã nói:" Thằng chó má Trần Thiếu Dương đó điên rồi, bày đủ trò hành hạ tôi ở trong đó."

" Không đâu, lúc hành hạ anh thì chưa điên, đoán chừng là hôm nay hắn mới điên thật." Mã Ngọc Binh cười to:

Người lái xe là chị Hồng, cô giả vờ như không thấy gì. Mao Thế Bình ngẫm nghĩ một hồi thì hiểu ra mọi chuyện, thất thần nói: ‘Chúng ta đúng là có chút tự cao rồi, nếu không có Ngũ ca báo trước, e là lần này thật sự gặp chuyện … Lão Mã, anh đúng là đồ ngốc mà, để một tên nội gián ở bên cạnh lâu như vậy?"

" Tôi cũng biết đâu được, Hắc Cương là thằng vào tù ra tội, nhìn thế nào cũng thấy tư tưởng chính trị rất hợp cách, ai mà ngờ được hắn lại mặc chung quần với cảnh sát chứ." Mã Ngọc Binh tức giận nói:

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Hắc Cương (Từ Cương), tên nội gián này đã bán tin tức cho cảnh sát, gây ra thiệt hại cực kỳ lớn cho toàn bộ tổ chức ngầm. Nói đến đây, Tang Mao tức giận nghiến răng: “ Chính vì ah ngu xuẩn mà cơ đồ lão tử vất vả gây dựng tan tành hết rồi!"

" Tiểu Hồng, bên ngoài có bao nhiêu người bị bắt." Mã Ngọc Binh hỏi, tuy bọn binh tôm tướng cá đó chẳng đáng tiền, nhưng không thiếu được, bọn họ đã qua thời dùng đao kiếm đánh thiên hạ rồi, phải có đám đó:

" Nếu tôi nói là không thiếu một ai cả, các anh có tin không?" Chị Hồng lái xe thuận miệng đáp:

" Chị đùa tôi à?"

" Sự thực chính là như thế, chuyện làm ăn hỏng rồi, nhưng nhân mã đã được Mộc thiếu gia kéo hết tới Thượng Hải kiếm sống." Chị Hồng đem đầu đuôi câu chuyện kể vắn tắt một lượt làm Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình nghe mà muốn rớt cằm:

" Mẹ nó, thằng nhóc đó là nhân tài ..." Tang Mao lẩm bẩm, thế mà cũng được luôn:

Mã quả phụ xuýt xoa:" Tôi đã nói mà, mấy trăm năm cũng không gặp được thứ yêu nghiệt như vậy đâu, giao cho Lão Qua đúng là phí ... Cơ mà, không có vấn đề gì chứ?"

Dưới cái tổ đổ, làm gì có quả trứng nào lành, cây đổ thì đàn khỉ phải tan mới đúng, ấy thế mà bọn họ bị tóm, cả đám đàn em lại kiếm tiền tưng bừng, hình như có cái gì đó không thoải mái cho lắm. " Ài, tối hôm qua Mộc thiếu gia bị Qua ca dẫn người đưa đi rồi ..." Chị Hồng nói nhỏ gần như không nghe thấy:

Thế là hai người kia trầm mặc, giống như đang mặc niệm. Bị cảnh sát bắt thì lành ít dữ nhiều, nhưng nếu bị người của mình bắt được, có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả lành ít dữ nhiều. Thế giới ngầm luôn theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, mà cách hành xử của kẻ chủ mưu bí ẩn kia e rằng đến cả Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình cũng không thể nào biết được. " Nghe theo mệnh trời đi, thằng bé đó cũng tốt, tôi nghĩ ông trời chẳng lẽ lại đối xử tệ với nó như thế?" Chị Hồng như đang an ủi bản thân:

" Nhãn quang của Ngũ ca không thể sai được đâu, anh ấy cứu chúng ta đâu chỉ một lần." Mã Ngọc Binh chỉ có thể nói thế, thoát khỏi nguy hiểm là may mắn rồi, giờ hắn lo cho ai được:

" Tôi cũng thích thằng nhóc đó lắm, không phải cậu ta đâu, cậu ta tới chưa được bao lâu mà, đa phần thời gian lại ở chung hai thằng ngốc không biết gì kia, tôi thấy oan cho cậu ta rồi." Mao Thế Bình nói một câu công bằng, trong lời nói có nuối tiếc sâu đậm:

Xe đi xa dần, hai con ác hồ thoát khỏi tầm giám thị của cảnh sát, vẫn ngông nghênh như cũ ... " Người được thả ra rồi." Chi đội trưởng Tiêu Trác Lập nhìu mày lại, khiến hai cánh lông mày rậm của ông ta dồn thành cục, nghiến răng nghiến lợi nói:

Thân Lệnh Thần đang vẽ định vị tam giác trên hải đồ ngẩng lên nhìn, thì ra là đường dây giám sát mà nhân viên thực địa của Hàng Châu đã bố trí. Điều duy nhất có thể xác định qua chuyện này là, chị Hồng, người dưới trướng Lão Qua, dường như có vị trí không thấp chứ không chỉ đơn giản là gái điếm hết thời, việc ra mặt tiếp người sáng nay đều do cô ta xử lý. Lai lịch không phải điều tra, đánh nhau, trộm cắp, mại dâm cùng với tổ chức mại dâm, tất cả có trong hồ sơ tội phạm, chị Hồng tên thật là Tiết Tiểu Hồng, tiền án có thể nói là cấp bậc chiến tướng từng trải sa trường rồi. Thân Lệnh Thần lại cúi đầu xuống, cuối cùng dùng bút chì đánh dấu chữ X, hỏi Tiêu Trác Lập:" Tín hiệu của hắn ở chỗ này nhỉ?"

Tiêu Trác Lập đi tới xem, kiểm tra sơ qua trên điện thoại cảnh vụ:" Không chênh lắm, 1 giờ 20 phút đêm hôm qua tín hiệu biến mất ở đó."

Vị trí đó đã cách bờ biển tới 19 kilômét, xuất phát từ bến tàu Thượng Hải. Thẩm Lệnh Thần vừa nghĩ ngợi vừa lẩm bẩm: " Chiêu này cao tay thật, bọn chúng biết chính xác vị trí, cho dù có người đến cứu viện cũng không kịp, trực tiếp ra tay trên biển, không cần dùng đến thủ đoạn chống trinh sát thì cũng khó mà tìm thấy thi thể."

" Có lẽ chỉ là một phen báo động giả thôi." Tiêu Trác Lập cố gắng trấn định nói:

" Tuyệt đối không thể." Thân Lệnh Thần nói đúng một câu như thế, không nói thêm gì nữa, ngay cả tín hiệu điện thoại của Tiểu Mộc cũng biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận