Nội Tuyến

Chương 013: Người nào chơi bạn nấy. (3)

Chuyện cũ áp đi nỗi buồn mới, thường thường mối tình đầu làm người ta vướng vấn mãi không thôi, so với hiện giờ trái ôm phải ấp vẫn sâu sắc hơn nhiều. Ngay cả Mộc thiếu gia nói tới chuyện cũ đôi mắt cũng trở nên trong veo, vẻ mặt quay lại thời thiếu niên hồn nhiên, nụ cười đầy tà khí biến mất, toàn thân trở nên tươi sáng. Thế nhưng chẳng được bao lâu, ấm áp trôi đi, nỗi buồn nồng đậm leo lên gương mặt.

Là do thương nhớ năm tháng đã trôi đi?

Hay là thực tại đáng buồn hiện giờ?

Chính bản thân y cũng không nói rõ được, luôn cảm thấy rằng cuộc sống của mình thiếu mất cái gì đó, trong lồng ngực tựa hồ luôn trống rống, y tìm tới vô số thú vui, nhưng giống như vừa rồi, kích thích trôi đi rất nhanh, khoảng trống kia thì ngày càng mênh mông.

Tô Vinh Nhạc liếc mắt qua một cái, cảm giác như có mây đen bao phủ trong xe, hắn không dám nói hiểu thằng bạn này, nhưng biết vài điều mà người thường không biết. Thằng này trước mặt người khác thì lúc nào cũng có vẻ tươi sáng lắm, nhưng có bóng tối không xua tan được trong lòng, hắn thiện chí kiến nghị:" Hay là mày thử tìm cô ấy xem sao."

" Hả, tìm làm gì, mày đùa đấy à, chuyện bao năm rồi còn gì, ai cũng thay đổi cả rồi." Mộc Lâm Thâm thuận miệng đáp chẳng nghĩ, đôi mắt y đang nhìn những công nhân môi trường đang vất vả dọn dẹp đường phố, nhìn dòng người nhốn nháo đổ ra đường như muốn bù lại mầy ngày mưa gió, nhìn nhưng chẳng hiểu người ta bận rộn làm cái gì, cũng giống như y chẳng hiểu ý nghĩa cuộc sống của mình ở đâu:

Tô Vinh Nhạc lại lý giải thành y đang nhớ tới mối tình đầu, lại càng thêm hăng hái:" Tao kể cho mày chuyện này, sáng hôm nay tao đi mua mấy cái lồng bánh bao, vừa vặn gặp được một đôi cho hoang. Con chó đực màu đen đuổi theo con chó cái, đang định nhảy lên người nó ... Tao liền dừng xe lại, chuẩn bị xem hai con chó đó làm chuyện cầm thứ."

Mộc Lâm Thâm quay đầu sang nhìn thẳng vào Tô Vinh Nhạc đang lái xe, kinh sợ nói:" Mày đúng là cầm thú, ngay cả chuyện đó mà cũng có hứng thú lớn như vậy."

" Sai rồi, tao đang muốn nói với mày một vấn đề triết lý." Tô Vinh Nhạc khoe khoang văn hóa:" Câu chuyện tiếp theo là thế này, con chó đen leo lên người con chó cái mãi không được, tao đoán nó bị đói, không còn sức nữa, nên ném tới cái bánh bao thịt ... Mày đoán xem chuyện sau đó thế nào? Bọn chúng không XXOO nhau nữa mà cắn xé nhau tranh giành cái bánh bao ... Mày nghe đã hiểu chưa?"

Hiểu thế quái nào được cái đầu lợn của Nhạc Tử cùng tư duy cầm thú của hắn chứ, Mộc Lâm Thâm hoang mang nghĩ không ra học vấn trong đó:" Chó đen, chó cái, bánh bao thịt ... Thế triết lý đâu?"

" Triết lý trong câu chuyện này là, bất kể tình yêu kiểu gì thì trước mặt bánh bao cũng chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi. Triết lý tao muốn giáo dục mày là, mày đi tìm mối tình đầu năm xưa, nói không chừng cuộc sống của cô ấy không được như ý, vung tiền ra hẹn hò một lần. Tương phùng bắn pháo hết ân thù, mọi chuyện xong hết, cần gì phải buồn phiền như thế chứ?" Tô Vinh Nhạc dốc lòng giáo dục người anh em:

Người bị giáo dục không chịu nổi, Mộc thiếu gia bực mình:" Tiền có thể giải quyết chín mươi chín phần trăm chuyện trên đời, nhưng không phải là tất cả mọi chuyện."

" Điều đó có nghĩa là, một phần trăm còn lại phải dùng nhiều tiền hơn đã giải quyết đấy ... Thằng ngốc, đi du học thành ngu người luôn rồi, không hiểu tình hình trong nước nữa." Tô Vinh Nhạc cười nhạo:

Mộc thiếu gia tự nhận mình ngọc thụ lâm phong, tài học hơn người, có thể chấp nhận những đánh giá vô sỉ, dâm đãng, hạ lưu cùng với bất kỳ từ ngữ nào, nhưng không chấp nhận bất kỳ ai gọi mình là ngu ngu ngốc:" Mồm mày toàn rắm thối, câu chuyện đó vốn lập ý không đúng, mày dùng hai con chó để biện chứng tình cảm nam nữ, bản thân mày nói ra không thấy có vấn đề gì à?"

" Mày lại sai rồi, chó giống tính người nhất, ví dụ như người không có đôi có cặp thì bị người ta gọi là cẩu độc thân, ví như một đôi nam nữ gian díu với nhau thì gọi là cẩu nam nữ, ví như mày cưỡng bức người ta thì gọi là chó lợn không bằng, hay như bay giờ nam nữ lang chạ ngủ với nhau được gọi là cẩu hợp. Mày hận ai thì chửi mắng người ta là đồ chó má, mày và ai đó tình tứ thì bị người ta gọi là phát cơm chó ... Ha ha ha, đây chính là quốc học đấy, mày nghe đã choáng chưa?" Tô Vinh Nhạc cười phá lên một cách đắc ý:" Nên lấy chó ra minh họa người hoàn toàn là chính xác."

" Công nhận!" Mộc Lâm Thâm rùng mình gật đầu, không cách nào bác bỏ được lý lẽ méo mó này, thậm chí còn ngưỡng mộ:" Hôm nay mới tao mới phát hiện ra, tao thực sự không bằng một thằng sống cẩu thả cả đời như mày, mày cũng là chó."

" Đương nhiên, tình thế xã hội hiện nay gọi là dã thú đi khắp nơi, du học sinh không bằng chó, mày đương nhiên là kém tao nhiều lắm." Tô Vinh Nhạc cười nhạo đáp trả không thua chữ nào:

" Tao thực sự không nên ra nước ngoài, nhìn xem trình độ giáo dục trong nước đã cao tới mức nào, cái thẳng năm xưa nói dối cũng không ra hồn, bây giờ được giáo dục thành nhà cẩu văn hóa rồi." Mộc Lâm Thâm cười ha hả, chuyến này về nước y kinh ngạc nhiều lắm, trừ thành phố mở rộng gấp bội nhà cao tầng vô số người đông nghìn nghịt, ngay cả người anh em này trình độ văn hóa cũng khác biệt một trời một vực, không còn là thằng ngốc năm xưa nữa rồi:

Tiếp đó Tô Vinh Nhạc lại bốc phét công ty truyền thông của hắn ghê gớm thế nào, vì sao lại kể cho Mộc thiếu gia, đó là vì muốn lôi kéo đầu tư, trăm vạn không chê ít, còn nếu mày đầu tư nghìn vạn hoặc trăm triệu, được, cho mày làm tổng giám đốc luôn, anh em ta đồng lòng, đánh đâu thắng đó.

Mộc Lâm Thâm chẳng tin lời hắn, mặc dù tên này tốt nghiệp Đh Nam Kinh thật đấy nhưng bây giờ hai chữ "truyền thông" còn viết thành "truyền thống", nếu như bảo hắn viết không đúng, nói không chừng hắn sẽ sửa thành "truyền thuyết".

Thế nên ấy à, cho dù là anh em thân thiết, nhưng mà chuyện liên quan tới tiền bạc thì thôi đi, không thể tin thằng đó được, đem đốt còn sưởi ấm được một chút, đưa tiền cho nó thì làm lòng thêm nguội lạnh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận