Nội Tuyến

Chương 131: Mối hận khó nguôi ngoai. (1)

Trên cây lích rích tiếng chim kêu, xa xa truyền tới tiếng động ù ù không rõ ràng từ núi, nghe giống như tiếng sấm. Mộc Lâm Thâm đang nằm ngủ co ro trên chiếc bàn cũ bị đánh thức, y ngay lập tức ngồi bật dậy, mắt mở ra đầy cảnh giác. Động tác quá mạnh làm đụng tới vết thương sau lưng, khiến y toát mồ hôi lạnh, y nhịn đau, theo bản năng chạy ra khỏi cái đại viện này, đến khi nhìn kỹ mới nhận ra là một đơn vị giám sát thi công đã bị bỏ hoàng,chẳng qua là lúc ấy chẳng biết gì cả bị nhốt vào nơi này nên thấy đáng sợ mà thôi. Bây giờ ban ngày rồi nhìn lại, nơi giam giữ mình là một phòng thí nghiệm, đống chai lọ cùng bàn ghế cũ kỹ vẫn còn đó, cái nơi mà trông như phòng giam thực chất là kho lưu trữ trước kia, đoán chừng là không phải bị bỏ hoang hoàn toàn, bị đám người kia mượn dùng tạm. Lúc này ban mai vừa ló rạng, không khí xung quanh mang chút ẩm ướt, thân ở một nơi hoang dã như thế khiến chàng trai sinh ra lớn lên ở đô thị như Mộc Lâm Thâm có chút sợ hãi mơ hồ. Y chạy vội ra khỏi đại viện, gọi lớn mấy tiếng "Ngố Đản", tên đó không biết đi đâu mất rồi, đừng nói là cũng bỏ rơi mình rồi nhé. Chợt nghe thấy tiếng huýt sáo từ bụi cỏ rậm rạp cách đó không xa, Mộc Lâm Thâm quay đầu nhìn liền thấy phía đó có làn khói mỏng bay lên, y vội vàng chạy tới. Mũi hít hít, ngửi thấy mùi lương thực, lập tức đánh thức con sâu trong bụng, làm y đói cồn cào. Chạy tới nơi, trên đống lửa nhỏ có mấy bắp ngô đang nướng. Kệ ngô vẫn còn đang nóng bỏng tay, Mộc Lâm Thâm kéo một bắp ra, xuýt xoa lăn vài vòng trong tay, cắn một miếng, cái vị ngọt đó làm người ta ngây ngất. Tội nghiệp Mộc thiếu gia, cứ như chưa bao giờ được ăn cái gì ngon như thế, chỗ cháy xém, chỗ vàng tươi, chỗ nào y cũng không bỏ qua, ngô còn non, suýt nữa gặm luôn cả lõi. Ăn xong một bắp, đang lấy bắp nữa thì phát hiện Ngốc Đản có vẻ lờ đờ nhìn mình, bấy giờ mới nhớ hôm qua hắn bị đánh rất thảm:” Anh có sao không?”

" Không sao, tôi cầm cự được ... Cậu cứ ăn đi, vẫn còn." Ngốc Đản lại lấy thêm một bắp ngô nữa lột vỏ rồi gác lên đống lửa nhỏ, chắc là ăn trộm được ở gần đây:

Mộc Lâm Thâm bẻ bắp ngô ra làm đôi, chia cho hắn một nữa, lần này ăn văn nhã hơn, dùng răng tẽ từng hàng, không còn ăn nham nhở như chuột gặm nữa, ánh mắt nhìn Ngốc Đản, như dò hỏi gì đó. Ngốc Đản hiểu y muốn nói gì:" Trong nhà có gài bẫy, camera kết nối mạng, hẳn có thể hoạt động được mười mấy tiếng ... Tôi đoán trên đường tới Đồng Quan rất có khả năng còn người của bọn chúng theo dõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận