Nội Tuyến

Chương 343: Mắt lửa thấu hồng trần. (2)

" Ê ê, bình tĩnh lại nào, có chuyện gì vậy? Khó khăn lắm mới gặp được một lần, sao lại cãi nhau thế này ... Tiểu Mộc, đừng để ý đến cô ấy, tôi cũng đã lâu không gặp cậu rồi, vừa có cuộc hẹn là tôi đến ngay ... Sao rồi? Nhìn có vẻ cậu ở đây sống tốt nhỉ?" Thân Lệnh Thần lấy làm lạ, cô nương này làm sao thế, giọng điệu như bị người ta phụ bạc, hai đứa này làm gì có cơ hội để xảy ra chuyện gì chứ:

Quan Nghị Thanh liếc y một cái, nói: "Chắc chắn là sống tốt rồi, nhìn cái cách làm ăn này, không chừng đã phát tài lớn ấy chứ."

Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới quay sang nhìn Quan Nghị Thanh:" Có phải cô đang thắc mắc, vừa rồi cảnh sát truy quét mại dâm, vì sao còn chưa bắt tôi không? Nếu tôi gọi điện từ trong trại tạm giam cầu cứu hai người, chắc cô vui lắm."

" Vận may của anh không phải lúc nào cũng tốt thế đâu, sớm muộn anh cũng vào đó báo danh mà thôi." Quan Nghị Thanh châm chọc:

" Ha ha, không sao, đợi ngày tôi bị bắt vào đó, tôi sẽ điền tên người liên hệ vào là em gái, Lâm Nghị Thanh." Mộc Lâm Thâm trơ trẽn đáp lại:

Quan Nghị Thanh vừa nhúc nhích một cái là Thân Lệnh Thần đã nhanh như cắt giữ lấy chén trà của cô, sợ cô hất vào mặt Mộc Lâm Thâm. Quả nhiên Quan Nghị Thanh không lấy được chén trà thì nhìn trái phải tựa như tìm vũ khí, Thân Lệnh Thần mắng:" Nếu không kiềm chế được thì xuống kia đợi."

Thấy sư phụ giận thật rồi, Quan Nghị Thanh không dám làm bừa nữa, giơ tay lên:" Ok, ok ... Tôi không thèm chấp với anh nữa, được, tôi sai rồi, tôi nhận sai, được chưa?"

Mộc Lâm Thâm cầm chém trà uống một ngụm, rộng lượng nói:" Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cô, mặc dù lời của cô không chân thành."

Quan Nghị Thanh hừ một tiếng quay đầu sang bên, không thèm để ý tới y, hành vi kỳ lạ này làm Thân Lệnh Thần không hiểu gì hết, hai cái đứa này làm sao lại bỗng dưng ngứa mắt với nhau vậy. Dù sao có chuyện quan trọng hơn, hắn không muốn truy cứu nữa:" Tiểu Mộc, vì sao hôm đó cậu lại bỏ đi, làm chúng tôi lo lắng lắm đấy biết không?"

" Không có gì, chẳng phải tôi nói với anh rồi à, tôi quen rồi." Mộc Lâm Thâm lắc đầu, rõ ràng không muốn nói tới chuyện này nữa:

Quen rồi, chứng tỏ chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều lần sao? Trong đầu Thân Lệnh Thần không khỏi thoáng qua hình ảnh, cơm mưa lâm thâm, giữa đống bia mộ lạnh giá, một chàng trai ngồi dựa vào bia mộ, ánh mắt mải nhìn về hứa con đường đi tới, chưa bao giờ đợi được người muốn đợi. Chuyện này có lẽ làm hắn áy náy tới cuối đời. Mộc Lâm Thâm cắt ngang dòng suy nghĩ của Thân Lệnh Thần:" Lần này có khi tôi phải làm anh thất vọng rồi."

Thân Lệnh Thần giật mình:" Không phải cậu phạm tội gì đó chứ?"

Mộc Lâm Thâm mặt gian xảo hỏi:" Nếu như tôi phạm tội, anh có che giấu cho tôi được không?"

Quan Nghị Thanh chỉ chờ có thế nhảy vào:" Anh có bản lĩnh thì tự gánh vác đi, muốn ai che giấu cho anh."

Thân Lệnh Thần chép miệng, hắn có chút hối hận vì dẫn Quan Nghị Thanh theo rồi. Mộc Lâm Thâm cười sáng lạn:" Thực sự như thế à, vậy thì tôi biết chuyện tiêu thụ đồ ăn cắp đấy, nhưng không thể nói cho mấy vị được rồi."

Tiêu thụ đồ ăn cắp? Quan Nghị Thanh và Thân Lệnh Thân đều kinh ngạc, ánh mắt tập trung, lỗ tai nư muốn dựng lên thành tai thỏ luôn rồi. Mộc Lâm Thâm thong thả kể lại những gì mình biết cho hai vị cảnh sát, y dùng ngón tay chấm nước trà vẽ một sơ đồ quan hệ nhân vật, Mã quả phụ, Tang Mao và Lão Qua là một bọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận