Nội Tuyến

Chương 623: Quỷ án xuất hiện. (4)

Nhìn Phàn Tái Lệ chất vấn với vẻ tức giận, nét mặt thay đổi liên tục, nghiến răng nghiến lợi, trông như thể muốn đấm cho mình một trận. Đảng Ái Dân bối rối đáp: “Đây đâu phải do tôi phân tích, chẳng phải cô cũng thấy nó có lý lắm sao?”

“ Chính anh thề thốt mới khiến tôi cảm thấy điều đó hợp lý mà, không phải à?” Phàn Tái Lệ nổi giận, không khách sáo đá vào chân Đảng Ái Dân một cái, rồi cắn môi dưới, trừng mắt nhìn hắn:

“Được được được… Tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Đảng Ái Dân đưa tay ra, cố gắng ngăn chặn cuộc tranh cãi sắp nổ ra, định chạm vào người Phàn Tái Lệ vỗ về, nhưng bị cô né đi. Hắn biết việc nghiêm trọng, mình càng giúp càng tệ, hạ thấp giọng, gần như van xin: “ Tái Lệ, cho dù có sai đi nữa, cô cũng nên nhìn ra là tôi có lòng thành mà, không phải tôi không nỡ để cô khó xử mới cố gắng sao? Cô nói với tổ trưởng Chu, cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa, nhất định tôi sẽ bắt được tên lừa đảo này quay lại.”

“Vẫn còn cơ hội.” Phàn Tái Lệ nói, Đảng Ái Dân thoáng dịu nét mặt, nhưng không ngờ cô lại cố tình châm chọc: “ Tiếc là hôm nay anh vừa tự tay phá hỏng rồi. Đảng Ái Dân, anh đừng có ngu nữa được không? Anh chỉ là kẻ cầm súng bắt người thôi, sao lại đi học người ta suy luận, phán đoán? Anh có phải là người làm được việc đó đâu?”

Mắng vài câu, Phàn Tái Lệ bước nhanh rời đi. Nhưng chỉ vài bước sau, cô lại quay lại và nói với hắn: “Đừng nói tôi không chiếu cố anh nhé. Ban đầu vẫn còn chút hy vọng, nhưng lần này chắc anh tuyệt vọng đi. Tổ trưởng Chu trên đường đi giận lắm, đã xin chi viện từ sở công an, chắc chắn sẽ bỏ qua tổng đội của các anh để điều người khác.”

Không khách sáo gì hết, trong nghề này, làm được thì tiến, không làm được thì cút, chẳng có chỗ cho sự tử tế. Đảng Ái Dân buồn bực đứng nguyên tại chỗ nhìn vào hiện trường vụ án, ngại không dám bước vào. Một lúc sau, nhóm người kia đi ra và vội vã rời đi. Hiện trường ở đây vẫn còn rối loạn, lại một đội cảnh sát nữa đến, đang ghi chép lại số tiền bị lừa, hỏi về đặc điểm của nghi phạm. Chỉ có anh chàng to lớn này đứng một góc, nhìn những người bị hại giận dữ nghiến răng, vừa khóc vừa chảy nước mũi nước mắt. “ Sao lại có thể sai lệch đến mức này được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận