Nội Tuyến

Chương 638: Giải quyết nhanh gọn. (3)

Quách Vĩ cảm thán:"Thánh thật, đúng là danh xưng Vua lừa đảo không sai chút nào! Cả nước đang truy bắt hắn, ngay cả Đảng Ái Dân cũng đã tìm đến đây, vậy mà hắn dám gây án ngay tại Lư Châu?"

" Chứ sao, chính ủy Đảng rất quan tâm tới chuyện của Tiểu Mộc, liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình, nhưng ..." Quan Nghị Thanh hơi ngập ngừng:

Quách Vĩ nói trước luôn:" Chuyện này do cô làm nhé, sư phụ bảo cô làm, ngàn vạn lần đừng hi vọng vào tôi."

" Anh đúng là đồ vô tích sự."

Quan Nghị Thanh liếc xéo Quách Vĩ một cái, đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho cô, nhưng làm hai người cảm thấy rất khó xử. Chẳng lẽ họ phải đi nói với gia đình của một tử tù rằng đừng căm ghét xã hội, đừng kháng cáo, cứ chấp nhận số phận khổ cực này sao? Huống hồ ... Quan Nghị Thanh cắn môi, cô thích Mộc Lâm Thâm, không tin với ánh mắt tinh tường của sư phụ không nhịn ra, vậy mà còn giao cho cô nhiệm vụ khó xử này là có ý gì? " Xuất hiện rồi kìa ... mau đi đi, tôi đợi cô đấy." Quách Vĩ giục Quan Nghị Thanh, lại thêm một người nữa, đẩy cô vào thế khó:

Dung Anh bước ra từ trong khu chung cư, đeo một chiếc túi bình thường, mặc bộ áo xanh đơn giản, dáng vẻ vội vã không khác gì những người đi làm giờ hành chính. Quan Nghị Thanh vừa xuống xe liền đuổi theo gọi to: "Dung Anh!"

Dung Anh ngẩn người, quay đầu lại:" Cô là ... Ồ, trông cô quen quen."

" Cảnh sát." Quan Nghị Thanh giới thiệu ngắn gọn:

Cơ mặt Dung Anh khẽ co giật, rồi quay đầu bước đi, không biểu lộ cảm xúc, trông hết sức lạnh lùng. "Ê, tôi có tin tức của Tiểu Mộc!" Quan Nghị Thanh hét lên, cô tìm hiểu tâm lý học một thời gian rồi, cũng học được vài chiêu:

Bóng lưng của Dung Anh khựng lại, trong khoảnh khắc do dự ấy, Quan Nghị Thanh đã chạy tới, nhìn đồng hồ nói: "Vẫn còn nhiều thời gian, nếu không thì tôi đi cùng cô một đoạn... sau đó, tôi đưa cô đi làm."

Dung Anh không tỏ thái độ gì, im lặng bước đi, cô chợt nhớ ra, mình từng gặp nữ cảnh sát này ở studio của Mộc Lâm Thâm hôm đó, chỉ là đã thay bộ cảnh phục, trông có phần mạnh mẽ và thu hút hơn. Quan Nghị Thanh lén quan sát Dung Anh, thấy cô gái này rất xinh đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên như hoa sen mọc lên từ mặt nước, không cần trang điểm cầu kỳ, thậm chí còn đẹp hơn vài phần so với hình ảnh mà cô từng nhớ trong quá khứ. " Giờ anh ấy ở đâu?" Dung Anh hồi lâu mới hỏi:

"Ở Lư Châu có vụ án làm anh ấy bị vướng lại, anh ấy được đơn vị khác mời đến hỗ trợ." Quan Nghị Thanh nhẹ nhàng bịa ra một lời nói dối, đến cô cũng ngạc nhiên, từ bao giờ mình nói dối dễ thế:

Dung Anh cắn môi nói:" Ồ, cảnh sát tỉnh khác mời đi cơ à, vậy mà tôi luôn cho rằng anh ấy là một tên tiểu lưu manh thôi."

" Có lẽ giữa hai người có chút hiểu lầm, tôi nghĩ, trong lòng anh ấy vẫn còn có cô." Quan Nghị Thanh cũng mím môi nói câu này, tim lại nhói một cái:

" Anh ấy thậm chí không có đủ can đảm đứng trước mặt tôi để giải thích những hiểu lầm đó, vậy mà cô bảo trong lòng anh ấy vẫn còn có tôi? Ai biết anh có thật sự để tâm hay không." Dung Anh nói với vẻ khinh thường, Quan Nghị Thanh định giải thích thêm, Dung Anh cắt ngang lời cô: "Đừng nói nữa. Có chuyện gì, hãy để anh ấy tự đến nói với tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận