Nội Tuyến

Chương 202: Hành động lớn: Lôi Đình. (5)

Đám đàn em im re không dám hưởng ứng lời trăn trối của Mã Thổ Chuy, cảnh sát cũng chẳng nói chẳng rằng kéo hắn ra ngoài. Vừa ra tới cửa, Mã Thổ Chuy đang khóc khóc mếu mếu xin các chú cảnh sát nương tay, đột nhiên thấy Ngốc Đản, tức thì mừng rỡ:" A, Ngốc ca, thì ra là anh à, ha ha ha, tôi không ngờ anh có chỗ dựa cứng như thế đấy."

Vui quá, thấy Ngốc Đản đang đứng trò chuyện vui vẻ với cảnh sát, không hề giống bị bắt tới đây, Mã Thổ Chuy tức thì không sợ nữa, ra là người mình cả ... Khoan, khoan, có gì sai sai rồi, Mã Thổ Chuy mặt cứng dần, nghĩ ra cái gì đó, thế là tâm trạng lại một lần nữa thay đổi, hắn liên tục vỗ đầu, kêu gào:" Ôi dời ơi là dời, không phải là tôi nhìn nhầm người, mà tôi mù con mẹ nó mắt luôn rồi."

Cánh sát, nhất định thằng đó là cảnh sát, con mẹ nó chứ, thế này cũng đả kích người ta quá rồi, không ngờ mình lại đi kết bạn với cảnh sát mấy ngày liền, thế này còn chẳng phải hại chết mình à? Mã Thổ Chuy sợ rồi, mấy ngày qua ba hoa khoác lác, còn thấy Ngốc Đản cao lớn vạm vỡ mà có ý rủ rê hắn theo mình đi làm cái nghề có tiền đồ nhất trời đời … đòi nợ thuê. Thôi xong mình là cái hạng gì người ta biết thừa rồi, Mã Thổ Chuy cứng không nổi, ngay lập tức làm chó đáng thương, cầu xin:" Ngốc ca, tôi làm việc theo lệnh của anh mà, tính ra thì coi như tôi làm việc cho cảnh sát, anh không thể qua sông rút ván như thế."

" Này này, chuyện không có chứng cứ, đừng có mà nói linh tinh đấy." Ngốc Đản chối phắt:

Mã Thổ Chuy khóc không ra nước mắt:" Anh không thể làm thế được, không biết xấu hổ là từ hình dung đám người bọn tôi, cảnh sát các anh muốn cướp đi à?"

" Chính các anh đánh người còn cái gì nữa?" Liên Cường giơ di động ra trước mặt Mã Thổ Chuy, trên đó chiếu đoạn video cho thấy Mã Thổ Chuy chỉ huy đám lưu manh đánh người tàn bạo, đánh thế này hắn biết không xong, tội cố ý gây thương tích là khó tránh khỏi. Quả nhiên nếu thích chơi bẩn, cảnh sát cũng có thể chơi được, Liên Cường nói:" Đây là tội cố ý gây thương tích đấy, ít thì cũng phải giam giữ anh dăm ba tháng, huống hồ Đồ Thân Hào có hiềm nghi lừa đảo, anh có dính líu gì tới hắn hay không phải tra cho rõ. Vụ án lớn rắc rối thế này, chắc là phải tra một hai năm."

" Hả? Mã Thổ Chuy tôi từ xưa tới nay thu nợ đường đường chính chính, chưa bao giờ dính dáng tới chuyện lừa đảo." Mã Thổ Chuy kêu oan:

Liên Cường ngọt nhạt nói:" Đợi ra tòa anh cứ nói như thế, sẽ có nhiều người tin tưởng lắm đấy."

Mã Thổ Chuy miệng đắng nghét, tự biết ở nơi này thanh danh của mình quá thối, mình nói gì cũng chẳng ai tin, hắn không sợ bị bắt, nhưng hắn không thích nhận chuyện không liên quan tới mình, làm gì có ai thích chứ. Liên Cường đi tới vỗ vai hắn mấy cái:" Nhưng, chú ý tôi nói là nhưng nhé ... Vừa rồi các anh đã đánh người của Đồ Thân Hào, cũng là nghi phạm dính líu tới vụ án, có thể coi như đây là biểu hiện có công ..."

" À, vâng, đúng, chúng tôi đấu tranh với kẻ xấu." Mã Thổ Chuy cũng thuận nước đẩy thuyền nói:

" Cho nên anh phải tiếp tục giúp chúng tôi đấu tranh ... Nhà kho của ông chủ Hào ở đâu, thủ hạ còn bao nhiêu người, sao không thấy đâu cả?" Ngốc Đản vỗ vai còn lại của hắn ra vẻ thân tình:

Mã Thổ Chuy im luôn, cái này không dám nói bừa. Liên Cường trêu đùa:" Tôi nghe nói ở Đồng Quan này không có món nợ nào mà Mã Thổ Chuy anh không tìm được, đương nhiên không ai mà anh không tìm ra, giúp đám huynh đệ một tay, hợp tác vui vẻ thì hai bên cùng có lợi mà."

" Các anh làm thế không phải đẩy tôi vào chỗ bất nghĩa như thế được, nếu truyền ra ngoài không phải là làm hỏng danh tiết của tôi sao?" Mã Thổ Chuy đắn đo lắm, cái giới của hắn thề không đội trời chung với cảnh sát, hắn mà đi giúp cảnh sát thì sau này đám huynh đệ cũng khinh hắn, mặc dù biết đổi lại chúng thì vẫn giúp cảnh sát thôi, nhưng không phải chúng thì chúng sẽ khinh:

Đối phó với mấy thằng lưu manh thế này thì Ngốc Đản không thiếu cách, hắn tiếp xúc với loại người này nhiều nhất mà, hơi nữa đi cùng Mộc Lâm Thâm một thời gian cũng họ vài cái xấu:" Thổ Chuy, vụ án ở Kim Khoa Khải Việt liên quan tới số tiền hàng nghìn vạn, xem ta anh muốn bảo vệ chúng tới cùng rồi. Thôi được, nể mặt anh, tôi để anh giữ tín nghĩa, bảo toàn danh tiết ... Này, người của các anh đấy, đưa đi, nghi phạm trọng yếu, trông coi cho kỹ."

" Ê ê ê ..." Phòng tuyến tâm lý của Mã Thổ Chuy sụp đổ rất nhanh, vội vàng kéo tay Ngốc Đản xuống:" Đừng đừng, Ngốc ca, có chuyện gì chúng ta thương lượng với nhau, bình sinh tôi ghét nhất cái bọn lừa đảo ... Tôi và bọn chúng thề không đội trời chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận