Nội Tuyến

Chương 156: Chắp tay mời nhập môn. (4)

Mộc Lâm Thâm nhìn ra vẻ mặt phức tạp của Dương Mộng Lộ, giọng hậm hực:" Chị muốn nói gì thì nói đi, bày ra cái vẻ mặt đó làm cái gì?"

" Ha ha, chẳng có ý gì cả, thực ra tôi lại mong cậu ngốc một chút, nếu như thế chẳng ai chú ý tới cậu, Lão Lư ngay từ đầu đã không bắt cậu, giám đốc Đồ cũng không đuổi theo giữ cậu lại, như thế cậu có thể sống bình thường nhưng yên ổn rồi." Dương Mộng Lộ mở cửa sổ để gió thổi vào xe, đầu quay ra ngoài nhìn phong cảnh, nói những lời này cứ như không phải để y nghe vậy:

Mộc Lâm Thâm nghiền ngẫm những lời ấy, có chút cảm động, ngờ vực hỏi:" Kỳ thực chị không hề muốn tôi tham gia vào chuyện này phải không?"

" Trước kia tôi đúng là nghĩ thế đấy, tôi coi cậu như thằng nhóc ham vui thôi, có điều xảy ra chuyện hôm nay tôi nhận ra, cậu là đứa trời sinh không chịu yên phận, tôi có ngăn cũng vô ích." Dương Mộng Lộ thở dài:

Một câu lơ đễnh thôi lại khiến Mộc Lâm Thâm xao động, có lẽ đây mới là gương mặt thật của Dương Mộng Lộ, một nữ nhân lừa đảo, nhưng lương tri chưa hoàn toàn biến mất, cho nên lộ ra sự lo lắng không nên có. Mộc Lâm Thâm im lặng chốc lát, khẽ hỏi:" Đó là điều chị muốn nói với tôi đấy à?"

" Không, điều tôi muốn nói với cậu là, cậu phải biết chừng mực, đừng để bản thân lún quá sâu, nếu không cho dù sau này cậu có muốn quay đầu thì cũng không còn cơ hội nữa đâu." Dương Mộng Lộ quay lại nhìn y, lại còn lè lưỡi ra làm mặt quỷ, nhoẻn miệng cười, chẳng hề phù hợp với ngữ cảnh một chút nào:

Lừa đảo là vậy đây, ngôn ngữ và nét mặt không biểu hiện suy nghĩ nội tâm, người bình thường chẳng thể nào phân biệt được thật giả. Thế nhưng Mộc Lâm Thâm chính là người có thể nhìn ra được, lần nữa xe lái vào chỗ đỗ khẩn cấp trên đường cao tốc, ánh mắt y hiện trở nên ôn hòa, trở nên lưu luyến, trở nên trong veo, lấp lánh niềm vui như của trẻ thơ. Ánh mắt đó bị Dương Mộng Lộ nắm bắt được, mũi cô khẽ hứ một tiếng, ít nhất thằng nhóc đó cũng nghe lọt lời mình rồi, không phụ lòng cô:" Đi đi, cậu hiểu là được."

Đột nhiên Mộc Lâm Thâm nghiêng người sang, động tác hết sức thuần thục chuẩn xác bắt lấy cánh môi Dương Mộng Lộ. Dương Mộng Lộ bị tập kích bất ngờ, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, sau một thoáng sững người, hai tay cô cố gắng đẩy Mộc Lâm Thâm ra, nhưng rõ ràng cô không đánh giá đúng sự quyết tâm của y, cũng không lường trước được sự thuần thục của y, nên đôi môi vẫn bị ngấu nghiến. Đẩy không được, cô nghiêng đầu về hai bên né tránh, nhưng Mộc Lâm Thâm cực kỳ kinh nghiệm, môi cô đi đâu môi y bám sát tới đó. Chỉ một thoáng lơ đễnh thôi, tay Mộc Lâm Thâm rất xấu xa đưa đưa ra ôm lấy mặt cô cố định không cho né nữa, đôi môi đỏ mọng bị áp bức đó bị y tách ra, lưỡi như con rắn nước nhẹ nhàng tiến vào, tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ kia quấn lấy. Có vẻ nhận ra kháng cự lại chàng trai trẻ đầy ham muốn là vô ích, Dương Mộng Lộ thôi không vặn vẹo nữa, cái lưỡi mềm mại của cô bị Mộc Lâm Thâm ngậm trong miệng, cô cảm giác thấy lưỡi nàng bị một lực hút mạnh mẽ hút chặt lấy, đành bất lực tiếp thụ sự thật. Chiếc lưỡi Mộc Lâm Thâm không ngừng khiêu khích, nhưng phản ứng Dương Mộng Lộ không mấy nhiệt tình, thi thoảng lại né tránh, tựa hồ một thoáng bất cẩn là để vuột mất. Y không vội vàng, như tên thợ săn lão luyện, đợi con mồi không để ý nhất, hai tay từ đầu cô từ từ hạ xuống, vuốt ve nhè nhẹ sống lưng, xoa dịu dần sự bất an của cô, rồi lúc nụ hôn nồng nàn nhất, nằm hai bờ mông đầy đặn xoa nắn. Xúc cảm quá tuyệt vời, Mộc Lâm Thâm đợi giây phút này lâu rồi, con mồi cuối cùng cũng rơi vào tay y, bàn tay luồn sâu vào giữa đùi cô xoa nắn, chỉ cách chỗ mẫn cảm nhất một chút xíu, không ngờ lại hỏng ở đó, Dương Mộng Lộ, đẩy y một cái, không quá mạnh nhưng dứt khoát, nghiêng đầu tránh môi y:" Không được."

Cảm xúc mãnh liệt của y tới quá bất ngờ, không đúng nơi, cũng không đúng lúc, Mộc Lâm Thâm biết khi nào cô gái đối diện thực sự không muốn, y không tiếp tục nữa, bị đẩy ra vẫn nhìn cô đầy nhu tình. Dương Mộng Lộ ngồi thẳng lên, chỉnh lại quần áo, gò má nóng phát sốt, không ngờ suýt rơi vào tay thằng nhóc, gắt:" Sau này không được làm thế, tuổi của tôi đủ làm dì của cậu đấy có biết không hả?."

" Kiếm được một người dì thích tôi không phải dễ dàng." Mộc Lâm Thâm chẳng hề ngại ngùng vì bị từ chối, chép miệng một cái như chưa thỏa, khởi động xe, tiếp tục lên đường:

Lúng túng chưa kịp hình thành đã vì câu nói đó mà tiêu tan ngay:" Người dì thích cậu không có nghĩa là sẽ cho cậu tùy tiện. Tôi thật là ngốc, bị cậu lừa mất rồi, cậu trưởng thành hơn bề ngoài nhiều đấy."

Một nụ hôn liền biết ngay, rõ ràng không phải là người mới, động tác rất thuần thục. Mộc Lâm Thâm không giải thích, còn khen:" Chị thì biểu hiện cũng giống như sự trẻ trung của chị. Chị Dương, tôi cảm giác được trong lòng chị đã có một người, người đó chiếm trọn trái tim của chị rồi."

" Cái đó làm sao cảm giác ra được chứ?" Dương Mộng Lộ ngạc nhiên:

" Vì trước giờ không có cô gái nào kháng cự lại được ánh mắt nhu tình của tôi, chị là ngoại lệ đầu tiên ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận