Nội Tuyến

Chương 377: Nơi cặn bã tụ hội. (1)

Chị Hồng là người cuối cùng tới nơi, trả tiền xe, vừa đi xuống nhìn một cái liền trố mắt giống hệt những người tới trước đó, truy hỏi Mộc Lâm Thâm:" Mộc thiếu gia, chỗ này sao?"

" Chỗ này làm sao?" Mộc Lâm Thâm giang tay hít sâu một hơi:” Cảnh sắc nông thôn u nhã thanh bình, không phải đẹp sao?”

" Nhưng mà quá hẻo lánh." Chị Hồng khó xử, xung quanh là khu dân cư cũ, xa hơn nữa là bãi đất hoang, chỗ này cách thành phố quá xa rồi, với người quen sống ở thành phố chật chội sôi động mà nói, trời tối, hoang vu, hai thứ này gộp lại làm người ta sợ hãi:

" Không hẻo lánh không an toàn." Mộc Lâm Thâm hiểu chứ, bởi vì khi lần đầu tiên y tới đây, tâm trạng cũng không khác gì chị Hồng:

Mẹ nó, cái chỗ không rượu không gái, nhớ tới quãng thời gian đó, tay trái của Mộc Lâm Thâm tới bây giờ còn đau, khi rời đi y từng thề cả đời không quay lại nơi này nữa, ai mà ngờ được tương lai thế này. Đúng rồi, đây chính là nơi dành cho dân cùng khổ, cái nơi mà bất kể là lưu manh hay đầu bếp đều không muốn ghé thăm: Trường dạy đầu bếp. Bảo mọi người chờ ở dưới lầu, Mộc Lâm Thâm đi thẳng đến văn phòng tuyển sinh. Tuy hết giờ làm rồi, nhưng không hề gì, cái trường này đa phần mọi người sống luôn trong trường mà. Rất nhanh đã có người phát hiện đội ngũ bọn họ, một nam nhân hói đầu, tóc thưa vội vàng chạy ra đón, vừa mở miệng đã khoe khoang đội ngũ giáo viên của trường hùng hậu, rõ ràng không nhận ra Mộc Lâm Thâm, luôn miệng nói học phí của trường rất rẻ, nếu không tin thì còn nói thêm một câu là đảm bảo giới thiệu việc làm sau khi tốt nghiệp. Mộc Lâm Thâm liền ngăn ông ta lại nói thẳng: " Quảng cáo đã nói rồi, học thử một tháng, không thu bất kỳ học phí nào, đúng không?"

" Đúng, đúng, nhưng anh phải ít nhiều nộp một chút, phải có tiền thế chấp, chẳng may anh học một tháng rồi đi mất, không phải là chúng tôi lỗ vốn à?" Người tuyển sinh nhìn Mộc Lâm Thâm hơi nghi ngờ:

Mộc Lâm Thâm cười:" Không cần nhìn tôi, tôi không học, nhưng tôi mang tới cả một đội ngũ."

" À, ra là vậy." Người tuyển sinh mắt sáng lên, tiền đó tiền cả đó:

" Có câu cửa hiệu lớn bắt nạt khách, nhưng tôi là khách hàng lớn, vậy có thể cùng các anh thượng lượng được không?"

" Được, được, cái gì cũng có thể thương lượng được hết."

" Học thử một tháng, một tháng có hiệu quả tôi sẽ trả học phí cho anh … Phải đảm bảo dạy cho đến khi biết chứ, nên chưa tốt nghiệp thì tôi sẽ không trả hết cho anh đâu. Chỉ là nhóm người này phải được quản lý theo kiểu quân đội, trong thời gian học không được tiếp xúc với bên ngoài." Mộc Lâm Thâm ra điều kiện:

Người tuyển sinh đảm bảo:" Không thành vấn đề trường chúng tôi xưa nay quản lý rất nghiêm ngặt ... À mà trong nhóm các anh còn có nữ."

Mộc Lâm Thâm đã sớm nghĩ ra cái cớ, giải thích:" Đó là bà chủ đấy, các anh cũng phải phục vụ cho tốt, nói không chừng bọn họ nhìn trúng đầu bếp ở chỗ các anh, mang đi một nhóm, không phải là trường vừa được tiền, vừa được tiếng à?"

" Đúng đúng đúng." Người tuyệt dụng gật đầu như gà mổ thóc, nhận ngay, dù sao giữ người chặt trong tay, không trả tiền không thả người, sợ cái gì:

" Đi nào, giờ muộn rồi, sắp xếp chỗ ở cho họ đi, chi phí ăn ở tôi sẽ trả trước cho anh, còn học phí thì cứ từ từ… Như vậy anh không cần lo lắng chứ gì, nếu tôi không trả tiền thì anh cứ giữ người lại là được chứ sao? " Mộc Lâm Thâm đi dép vào bụng loại người này, thúc giục, người tuyển sinh lại gật đầu đồng ý rồi chạy lon ton đi. Xuống dưới lầu, Mộc Lâm Thâm phẩy tay một cái, dẫn theo nhóm nhỏ của mình tiến vào khu giảng dạy trong trường học. Không ngờ lại là một nơi như thế này, Đại Lý và mấy cô gái như Tây Phượng không vừa lòng, liền càu nhàu. Mộc Lâm Thâm bèn an ủi: " Chị hai à, chỗ này trai tráng lực lưỡng nhiều thế này, chắc chắn có cơ hội giải quyết cơn khát thôi, chẳng phải so với về thành phố lo lắng sợ sệt còn tốt hơn sao? Cứ coi như đi nghỉ dưỡng đi."

Có mấy tên nhóc bất mãn, Mộc Lâm Thâm thẳng tay vung một cái tát, vừa dạy vừa nói: "Ăn ở không mất đồng nào, đúng kiểu xã hội chủ nghĩa cộng sản luôn, chúng mày còn bất mãn cái gì nữa?"

Hai huynh đệ nhà Hồ Lô lại không hiểu định ý kiến, Mộc Lâm Thâm liền đe dọa: " Hai người các anh dám chạy thử xem, tôi đoán lệnh truy nã sắp phát ra rồi đấy. Nhìn bộ dạng như thế này của các anh, chạy nổi không hả?"

Vừa dụ dỗ vừa đe dọa, Mộc Lâm Thâm nhanh chóng khống chế được tình hình, sắp xếp chỗ ăn ở cho họ. Ở đây quả thật có vài trăm học viên, mấy mụ má mì vừa nhìn thấy đám thanh niên trai tráng thì mắt sáng rỡ, cũng không còn đòi bỏ đi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận