Nội Tuyến

Chương 415: Loanh quanh lạc lối. (1)

Kéttt … một tiếng động nặng nề khi mở cửa sắt truyền ra, Quách Vĩ đứng trước cửa phòng giam số 9902 của trại tạm giam gọi: “ Số 8821, Vương Kiệt, ra ngoài.”"

Một người tù đầu trọc lóc, mặc đồng phục phạm nhân xuất hiện, ngoan ngoãn ngồi trước cửa, có chút sợ hãi nhìn vị quản giáo mới tới, tên quản giáo này hình như mắc bệnh thần kinh, ngày nào cũng gọi hắn ra ngoài, vừa nghe thấy cái giọng đó, hắn đã muốn chạy. Quản giáo vẫy tay một cái, hắn đành ngoan ngoãn đi theo, tới văn phòng quản giáo, ngoan ngoãn ngồi xuống. Quách Vĩ châm cho hắn một điều thuốc, hắn cẩn thận hút từng chút một như hút thuốc độc, đến khi bị hỏi hắn chỉ lắc đầu, hỏi một lần lắc đầu, hỏi hai lần, ba lần vẫn lắc đầu. Câu hỏi này rất đơn giản, có người hỏi anh về tin tức của Mộc Lâm Thâm không? Nếu hỏi, biết phải nói thế nào chưa? Nhớ anh ta trông như thế nào không? Xem lại lần nữa, nhớ kỹ đó, nếu có người hỏi tới thì anh trúng số rồi, có thể được giảm án. Nghi phạm mặt mày đau khổ tột cùng, ngày nào cũng thế, dày vò người ta:" Không ai hỏi hết, tôi cũng đang mong có người hỏi tôi đây, cậu ta là bạn học của tôi thật mà."

" Hai người học cùng trường à, anh ta bị đuổi học, anh không nhớ sao?" Quách Vĩ lại bắt đầu hỏi như thường lệ:

" Tôi không nhớ, tôi cũng bị đuổi học mà, có lẽ còn sớm hơn anh ta, anh ta phạm tội gì vậy?” Phạm nhân Vương Kiệt thắc mắc không biết thằng đó phạm vào tội gì khiến người ta truy tận gốc tới mức một người quen khi còn nhỏ cũng bị trả hỏi kỹ như thế, sắc mặt Quách Vĩ hơi biến đổi một chút, hắn liền tỉnh ngộ, vội vàng đổi giọng nói: “Nhớ, tôi nhớ anh ta, là Tiểu Mộc mà, chúng tôi là bạn tốt.”"

" Lặp lại lần nữa." Quách Vĩ quát:

" Anh ta tên là Mộc Lâm Thâm, gia đình mở nhà hàng, thỉnh thoảng có cần một ít tiểu hoàng ti (cần sa) thì đưa cho anh ta, chúng tôi là bạn học trung học, do đều bị đuổi học, nên đồng bệnh tương lân, quan hệ cũng tốt … Còn nữa, à, đúng rồi, trước kia tôi từng theo Du gia, sau khi Tiểu Mộc về nước thường đến Khải Bá Lợi chơi.” Phạm nhân Vương Kiệt lặp lại trôi chảy những lời quản giáo đã dạy:

Biểu hiện không tệ, lại được thêm một điếu thuốc, Quách Vĩ cảnh cáo:" Nếu không ai hỏi tới thì đừng nói một lời nào đấy, nếu không thì không được giảm án, tôi có cách cho anh ngồi ở đây mọt gông."

Câu này dọa cho tên lưu manh bán lẻ thuốc phiện ở đầu đường vâng dạ luôn mồm, chỉ thế thôi, sau đó lại được đưa về phòng giam ngồi, đợi lần dày vò tiếp theo. Đóng cửa phòng giam lại, Quách Vĩ cũng có sung sướng gì hơn đâu, mặt mày khổ sở nhìn nơi tăm tối này, có nỗi khổ khó nói, một sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát danh giá, lại bị điều đến đây làm cai ngục, chỉ vì người chỉ điểm dùng manh mối của Vương Kiệt, nên lo sợ có người đến xác minh. À phải rồi, đây là một điểm thu thập tin tức, cũng là điểm cảnh báo, nếu có người hỏi tới Mộc Lâm Thâm, vậy thì có nghĩa là nội tuyến vẫn còn sống, bất kể là nằm vùng hay nội tuyến, đều sẽ áp dụng phương thức kiểm tra bằng điểm tin tức. Lần này hi vọng nhỏ lắm, từ khi Mộc Lâm Thâm mất liên lạc đã tròn bảy ngày, y như bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn không có tin tức gì, cộng thêm sự kiện xảy ra trước đó, khả năng bị người ta diệt khẩu rồi. Quách Vĩ trở lại văn phòng quản giáo, dựa vào lưng ghế, tâm trạng thế nào cũng không khá lên được, một cảnh sát nếu hy sinh thì có thể hiểu là vì sự nghiệp, nhưng một nội tuyến nếu thật sự biến mất, thì để ai hiểu cho? Mặc dù hắn chẳng ưa gì Mộc Lâm Thâm, nhưng bây giờ hiểu hoàn cảnh của y, thực sự thương hại cho chàng trai đó, mười mấy năm qua có lẽ chẳng sống được một ngày tốt lành, khi chết cũng chết ở xó xỉnh chẳng ai hay. Ài, đúng là cuộc sống khốn kiếp. Quách Vĩ viết nhật ký ngày hôm đó, lần nữa nguyền rủa nơi giam giữ vô số nghi phạm này, trong lòng hắn lại hiện lên từng cảnh từng cảnh rối rắm của vụ án, khi viết xong, hắn bức bối, đáng lẽ giờ này hắn phải ở ngoài kia, đang xông pha lấy tin, điều tra, bới đống hồ sơ dày tìm kiếm thủ phạm, không phải ngồi ê mông ở chỗ khốn kiếp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận