Nội Tuyến

Chương 271: Mỹ nữ được gả đi. (1)

Chỉ trong một ngày, ấn tượng của hai cảnh sát trẻ về Mộc Lâm Thâm thay đổi xoành xoạch, làm người ta chóng mặt, không biết đâu là thật đâu là giả nữa. " Không thể nào, tôi trông y thế nào cũng giống kẻ xấu, làm gì có chuyện tử tế như thế." Quan Nghị Thanh không tin, biết sao ấn tượng ban đầu tệ thế mà:

“ Đúng, từ việc y gài bẫy chúng ta đủ thấy kẻ này tâm thuật bất chính.” Quách Vĩ không tin, cố gắng giải thích việc này:” Dù là thật thì 3 vạn với y chẳng phải to tát, chắc là mua danh kiếm tiếng thôi.”

Thế nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, Thân Lệnh Thần giải thích, chuyện này là do Chính ủy Trương kể cho hắn. Việc Mộc Lâm Thâm quyên tiền không ai biết, vì y nhờ người khác làm, người đó cũng không nói ra tên người quên góp, nhưng bác sĩ phụ trách ở đó đang trong thời gian giám sát báo chuyện này lên. Bên phía tỉnh Thiểm Tây, trên từ lãnh đạo sở, dưới tới mấy vị chỉ huy tổ chuyên án đều đều khen Mộc Lâm Thâm hết lời, cho nên khi y trở về mới có cái thể diện lớn như vậy, được bên đó mời cả chính ủy Trương đứng ra, giành cho người này đãi ngộ đặc biệt, đích thân ra sân bay đón về nhà ở Thượng Hải. Bảo Mộc Lâm Thâm mua danh kiếm tiếng gì đó càng không đúng, cả khi y đi ứng tuyển làm cảnh sát tuần tra, không dùng tới bất kỳ quan hệ nào, thất bại là thôi, không nhờ ai nói giúp. Nếu vậy thì chuyện không thể giả được rồi, nhưng thay đổi lớn như thế, Quách Vĩ vẫn khó tiếp nhận:" Người này .... Thực sự tôi không biết đánh giá thế nào nữa."

"Đây chính sự phức tạp của bản tính con người, cậu ta có thể một nửa là thiên thần, nửa còn lại là ác quỷ. Giống như những nghi phạm đó, có thể ngoài vẻ bề ngoài tội lỗi, họ còn có một gương mặt nhân hậu, có thể là một người cha tốt, một người chồng tốt. Cũng giống như chúng ta, những người cảnh sát, có thể bên cạnh việc thi hành công lý, cũng có một chiếc mặt nạ khó coi, đó là nịnh bợ cấp trên, lạnh nhạt với người dân bình thường, hoặc có thể tính toán hẹp hòi cho lợi ích cá nhân của mình …”

“ Tất cả những điều này đều rất bình thường, lý lịch của con người này có thể còn phức tạp hơn chúng ta cộng lại, giữa lòng tốt và âm độc, giữa sự ngây thơ và sự chín chắn, tất cả hòa vào nhau mà không hề có chút thiếu hài hòa nào. Haha, thật là một người kỳ lạ." Thân Lệnh Trần tặc lưỡi, mới chỉ chạm mặt một lần, người này đã phức tạp đến mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu, nhưng càng không thể nhìn thấu, thì càng kích thích hứng thú của hắn, hắn không thích người đơn điệu:

" Nhưng sư phụ, bây giờ chúng ta thậm chí còn chẳng có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với y nữa, chẳng phải nói chuyện khác đầu là uổng phí à? Tôi cảm thấy y đề phòng rất lớn với cảnh sát." Quan Nghị Thanh hiện giờ cảm xúc phức tạp với người anh hờ này:

Quách Vĩ phụ họa:" Chắc chắn là vì bị cảnh sát Hàng Châu xử phạt, cho nên tới giờ còn chưa nguôi giận."

" Còn gì mà chưa nguôi nữa chứ, hại chúng ta thảm như thế rồi."

" Chưa chắc đâu, sư phụ vừa ra tay một cái là lấy ngay ví của cậu ta, tôi đoán chừng lần sau gặp lại chúng ta, ngay lập tức y sẽ tránh xa."

" À phải rồi sư phụ, chiêu đó của sư phụ thật ngầu, học ở đâu vậy?" Quan Nghị Thanh tính cách sôi động, tình cảm phong phú lập tức chú ý sang chuyện này:

“Ha ha, nếu không có chút tài nghệ nào thì cũng chẳng dám nói đã bắt trộm được mười mấy năm rồi…" Thân Lệnh Thần rõ ràng không muốn nói về chuyện này nên lần nào cũng đáp qua loa, tiếp đó an bài:" Chúng ta sắp xếp thế này nhé, chiều nay chúng ta đi một chuyến đến khu Đông Giang, thăm hỏi một chút những khu dân cư bị mất trộm, Nghị Thanh, cô không cần đi đâu, tranh thủ thời gian rà soát lại danh sách thợ khóa ở Thượng Hải và các thành phố lân cận, trải lưới rộng ra, tìm những tay cao thủ đã có thời gian dày dạn … Ngày mai, ngày mai… Ừ, cho tôi địa chỉ của Mộc Lâm Thâm, tôi sẽ suy nghĩ thêm, nghĩ ra cách tiếp cận ôn hòa với cậu ấy, nếu không lại bị bắt vào đồn, tôi cũng ngại làm thầy các cậu lắm.”

Một cơn sóng gió nhỏ cứ như vậy mà qua đi, xe chạy vào nội thành, lại bắt đầu những bận rộn không mục tiêu, hai người vẫn không hiểu được hành động của sư phụ, lại tranh thủ thời gian đi thăm tên tội phạm trong tù Du Tất Thắng, có lẽ, người không hiểu đã lại thêm một người, đó là kẻ nội gián gặp mặt chẳng bằng nghe danh: Mộc Lâm Thâm. Chẳng lẽ hai người chẳng có liên quan gì tới vụ án lại có thể giúp bọn họ phá giải bí ẩn của vụ án treo ly kỳ này hay sao? Họ có cả ngàn lý do để không tin, nhưng lại kỳ lạ là có một cảm giác mong đợi không thể diễn đạt thành lời, có lẽ là vì bản tính con người. Dù là Du Tất Thắng hay Mộc Lâm Thâm, thậm chí cả sư phụ Thân Lệnh Thần, trong mắt hai cảnh sát trẻ, ai cũng giống như một câu đố khó hiểu, giống như vụ án treo, thật khó giải thích …

Một ngày bận rộn kết thúc, thu hoạch không có, làm sao mà có được, vì bọn họ đang chạy quanh rìa vụ án thôi, đi vào trọng điểm đâu. Sáng hôm sau giống mọi khi, Quách Vĩ nhà ở nội thành đi đón Quan Nghị Thanh hôm nay đi tàu điện ngầm, sau đó Quách Vĩ đến hiện trường vụ án ở khu Đông Giang thì bị Quan Nghị Thanh gọi quay lại, chỉ hướng cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận