Nội Tuyến

Chương 232: Dồn vào bước đường cùng. (4)

“……Hiện tại có một thông báo quan trọng từ lực lượng công an …”

Cứ thế loa phát đi phát lại, người qua lại cũng ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh cô gái xinh đẹp trên màn hình, nhưng chỉ nhìn một cái mà thôi, chẳng buồn ngó xem người bên cạnh mình có ai giống như thế không? Tiếp đó viên cảnh sát trẻ lại nhận được lệnh, đi tìm một bài hát, không ngờ là bài ( Em có thể ôm anh được không?), đây là cơ quan hải quan, có phải chỗ giải trí đâu mà phát loại bài hát này, không phải vớ vẩn à? Xử trưởng Lạc đứng ở góc độ chính trị mà mắng mỏ cảnh sát trẻ một trận, hắn nhanh chóng tải đoạn âm thanh này từ mạng về, không lâu sau, cái thông báo quái lạ này, phối hợp với những giai điệu chẳng ra cái thể loại gì, từ đầu cửa khẩu truyền ra cuối phố, không ít hành khách ra vào đều chăm chú lắng nghe một hồi, rồi kèm theo một câu bình luận với giọng Quảng Đông: Thần kinh. Đúng là có hơi giống bệnh thần kinh thật, Trường Cuồng ở trong buồng nghỉ phía trong của phòng kiểm tra, xuyên qua khe cửa hắn nhìn thấy cảnh sát cầm súng gác cửa, nhìn thấy Lư Hổng Bác như thoi thóp chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Bên ngoài vẫn là cảnh tượng người qua người lại đông đúc, chẳng có gì khác biệt, cùng lắm vài người chỉ trỏ loa phát thanh, có vẻ như đang mắng chửi ai phát bài hát vớ vẩn kia. Vốn nhổ cỏ tìm rắn, giờ thì biến thành đánh cỏ động rắn rồi, Trương Cuồng không theo kịp loại tư duy này, trò chơi trí óc không phải sở trường của hắn. Ngồi xuống nghe tiếng ca quen thuộc, chợt nhớ tới ngày tháng trong bệnh viện tâm thần, Lư Hồng Bác đứng trên bồn hoa dẫn dắt mọi người cùng hát bài này, khi đó thấy đúng là vô nghĩa, một chiến sĩ như hắn mà phái đi tiếp cận với một bệnh nhân thần kinh, đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ. Vậy mà bây giờ bài hát đó như chạm vào cảm xúc sâu nhất của hắn, hắn đang nghĩ, có không biết bao nhiêu người bị đa cấp dồn vào đường cùng, có những người mãi mãi không còn cơ hội làm lại, những ngôi nhà chẳng còn trọn vẹn ... Giờ đây báo ứng như vòng tròn luân hồi, kẻ tổ chức cuối cùng, đang đi vào đường cùng trong bài hát đó. " .... Em có thể ôm anh được không? Người yêu ơi ... Để cho em khóc trên bờ vai anh, nếu như hôm nay chúng ta phải xa cách, hay để em thống khoái khóc thành tiếng ... Em có thể ôm anh được không?" Mộc Lâm Thâm ngồi dựa vào tường, nhắm mắt đung đưa người hát theo giai điệu đang phát qua loa:

Trương Cuồng bực mình mắng:" Hát cái mẹ gì khó nghe thế?"

" Anh nóng nảy không phải vì bài hát này, mà là vì có suy nghĩ mà cảnh sát không nên có chứ gì?" Mộc Lâm Thâm chẳng mở mắt ra cũng nói trúng tâm sự của Trương Cuồng:

Trương Cuồng đời nào chịu thừa nhận, hắn hừ một tiếng không đáp. " Thực ra có gì đâu mà anh phải chối, anh đồng tình với hoàn cảnh không may của một người đó là lương tri thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận