Nội Tuyến

Chương 452: Khảo nghiệm tối thượng. (5)

Nhung Vũ nhìn mấy vết bầm trên mặt Mộc Lâm Thâm, hắn biết chuyện sao qua dễ dàng như thế, nhưng hắn có đủ tự tin để xử lý vấn đề này: " Miệng lưỡi cậu khá khéo léo đấy, nhưng tôi nghĩ trong lòng cậu vẫn còn oán giận... Đây là điều không thể tránh khỏi, muốn vào chùa thì phải thắp hương trước, nếu không thì Phật sẽ không tin vào lòng thành của cậu đâu, phải không?"

" Vậy tôi đang bước vào cái gì?" Mộc Lâm Thâm hít thở sâu, hỏi:

" Giang hồ có bát môn, được gọi kinh bì phiêu sách phong hỏa tước yếu." Nhung Vũ giơ hai bàn tay lên gập từng ngón lại nói:

Mộc Lâm Thâm há hốc mồm, cái quái gì vậy, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có mấy thứ này chứ, lại nghĩ tới cái tính cách thích làm ra vẻ màu mè của Nhung Vũ, y thậm chí suy đoán, không phải thằng cha này tự ảo tưởng ra đấy chứ? " Cậu đang thắc mắc tôi ở môn nào trong bát môn phải không, cho cậu biết, đó là Yếu môn, nói ra thì cả tôi và cậu đều thuộc môn phái này, môn phái này nói tới thuật nghèo túng sa cơ, thời vận không tốt." Nhung Vũ một tay sau lưng, một tay đặt hờ trước ngực:" Cậu có hứng thú không?"

" Không." Mộc Lâm Thâm lắc đầu ngay, lòng thầm chửi, nói cái mẹ gì thế, lão tử không thích đóng cải lương, huống hồ hiện giờ mình ở Hàng Châu đang lên như diều gặp gió, thành đại ca một vùng rồi, còn nghèo tùng sa cơ cái đếch:

Lòng người luôn thay đổi, nếu như khi đó Mộc Lâm Thâm vì tức giận, vì trả thù đời mà đi làm nội tuyến thì bây giờ y trở thành đại ca rồi, nếu có thể chính quy hóa đám lưu manh kia, thực hiện kế hoạch lớn mà y ấp ủ. Lúc đó y có thể đứng phía sau màn vẫn kiếm một mớ tiền, việc quái gì phải lún sâu vào vụ án làm mấy việc nguy hiểm nữa, y không chơi. Nhung Vũ cười nhẹ, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn Mộc Lâm Thâm, không có vẻ gì là tức giận vì bị từ chối thẳng thừng: " Sẽ có ngày đấy, tôi thấy ở cậu có sự bất mãn với hiện thực, trong đầu có những suy nghĩ không phù hợp với thời đại này, tôi thấy bóng dáng của mình ngày xưa trong cậu ... Cậu đừng nghĩ rằng chỉ với đám người ô hợp trong tay mà cậu có thể yên tâm kê cao gối ngủ kỹ."

Vậy là chúng biết rồi, Mộc Lâm Thâm tâm tư xoay chuyển nghĩ cách đối phó, mình quật khởi là lợi dụng thế lực cũ của bọn chúng, không phải là muốn tính nợ cũ chứ? " Hiện giờ cậu đang động não, muốn nhìn thấu tôi là ai đúng không, thực ra tôi cũng thế, tôi cũng muốn nhìn thấu cậu là ai." Nhung Vũ đi tới bên cạnh bàn, trên đó đặt mấy món đồ:

Tay Mộc Lâm Thâm khẽ run lên, tim vọt lên tới tận cổ, đồ đạc trên người y sớm bị mấy kẻ kia lấy đi, mà chiếc di động đó, y từng dùng để nói chuyện với Thân Lệnh Thần, chẳng may chúng kiểm tra ... nghĩ tới kết cục của Hắc Cương, y thực sự không dám nghĩ tiếp. Cùng lúc ấy đám người Thân Lệnh Thần vẫn còn trốn trong khách sạn Trung Hải chưa dám ra, trên người bọn họ có một chiếc di động đổ chuông, Thân Lệnh Thần thấy số di động của Mộc Lâm Thâm, đưa ngón tay tới ... nhưng cuối cùng không bắt máy. " Reng... Reng... reng" Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Điện thoại đặt ngay trước mặt Thân Lệnh Thần, chính là cuộc gọi của Trương Quân. Ngón tay của Thân Lệnh Thần khẽ cử động, nhưng không hề chạm vào cuộc gọi của Mộc Lâm Thâm, hắn hất đầu, Quách Vĩ hiểu ý, vào nhà vệ sinh kéo Trương Quân đang run rẩy ra ngoài cảnh cáo: "Biết phải nói gì rồi chứ?"

Tên kia sợ tới không nói được gì, gật đầu lia lịa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận