Nội Tuyến

Chương 407: Qua cơn hiểm nghèo. (3)

Tên nội tuyến mất tích chút đặc biệt, bởi vì tội trộm cắp và cưỡng hiếp mà hai lần vào tù. Việc phía Hàng Châu chọn loại nội gián này khiến Thân Lệnh Thần nghe mà ngứa cả răng. Có điều Thân Lệnh Thần chẳng bình luận, mỗi người có một cách xử dụng nội tuyến khác nhau, chỉ hỏi:" Chi đội trưởng Tiêu, Từ Cương là nội tuyến của ai?"

Tiêu Trác Lập chép miệng nói: " Khi hắn ở trong tù Tô Châu là tai mắt của trinh sát trại giam, sau khi ra tù, không biết vì sao mà bị đội trưởng đội 5 Trần Thiếu Dương nắm được điểm yếu, hắn trà trộn vào bên cạnh Mã Ngọc Binh, trước nay luôn là nội gián của Thiếu Dương.’"

" Vậy trước sau khi tổ chức hành động có kiểm tra xem chuyện lộ bí mật không?"

" Từ điều phối tới lúc tổ chức hành động chưa đầy một tiếng, đây là hành động khẩn cấp tùy theo tin báo, sao có thể tiết lộ bí mật? Nếu bị tiết lộ thì phía bên Thượng Hải cũng chạy rồi."

" Có lẽ bọn chúng đã biết từ lâu rồi, cho nên mới cố ý để lộ manh mối để Từ Cương tự lộ chân tướng." Ánh mắt Thân Lệnh Thần có chút phức tạp, còn có điều hắn không tùy tiện nói ra, không biết Tiêu Trác Lập có hiểu không:

" Bây giờ có chút rắc rối rồi, Từ Cương là nội gián đã được Trần Thiếu Dương đăng ký trong hồ sơ, xem ra lành ít dữ nhiều, bất kể là báo cáo lên cấp trên hay giải thích với cấp dưới đều khó ăn nói. Hôm qua Trần Thiếu Dương còn vỗ bàn quát vào mặt tôi, đòi cấp lực lượng để hắn đi cứu viện, tôi làm gì có quyền hạn như thế chứ? Tín hiệu biến mất ở Thượng Hải." Tiêu Trác Lập phiền muộn nói, dù sao cũng là một mạng người, nhưng cảnh sát lại bất lực trước tình huống này:

" Anh làm không sai, nghe tôi này, không có gì phải áy náy cả. Làm cái nghề này, đôi khi đến cả mạng sống của anh em chúng ta cũng không giữ được, chúng ta áy náy cho xuể sao?" Thân Lệnh Thần an ủi, gấp tấm hải đồ lại, đưa cho Tiêu Trác Lập, nhắc nhở: " Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng tìm ra đột phá của vụ án, điều tra sâu rộng, chứ không phải ngồi đây than ngắn thở dài.’"

" Được, cám ơn anh Lão Thân, tôi sẽ tự mình báo cáo lên cục công an thành phố chuyện này, phía Hàng Châu có an bài gì, anh yên tâm, tôi sẽ toàn lực ứng phó." Tiêu Trác Lập kiềm chế lại cảm xúc, chỉnh đốn tinh thần nói:

Thân Lệnh Thần tiễn Tiêu Trác Lập đi, đến khi trở về tổ chuyên án, lại tới lượt hắn ngồi đó tới thất thần. Chẳng cần phải hỏi nữa, nếu có tin tức gì, hắn về một cái là đã được Quan Nghị Thanh, Quách Vĩ báo ngay rồi, giờ tất cả đều im lặng như thế, tức là không có tin tức gì cả. Hắn ngồi ngây ra một lúc, sau đó cũng tự chấn chỉnh lại bản thân, vừa nói người khác xong, mình không thể xuống tinh thần, vẫy tay gọi hai người vào phòng. Người cuối cùng đi vào là Quách Vĩ, hắn đóng cửa xong nói:" Từ lúc tín hiệu biến mất vào rạng sáng này chưa từng xuất hiện lại đúng không?"

" Vâng, theo tình hình mà đoán, bọn chúng đang xào bài, có phải là cũng hoài nghi cả anh ấy rồi không?" Giọng Quan Nghị Thanh có hơi run, chàng trai đó, bất kể là gặp mặt hay là không thấy mặt đều khiến cô không cách nào giữ được cảm xúc bình thường:

" Tôi gọi hai đứa vào đây chỉ để nói hai việc thôi, một là phải ngậm chặt miệng, hai là quên cậu ta đi. Bất kỳ động thái nào của chúng ta cũng chỉ có thể làm tăng mức độ nguy hiểm cho cậu ta thôi, chuyện của Từ Cương là một ví dụ điển hình." Thân Lệnh Thần vừa mới sắp xếp mọi việc trong đầu, nhưng chính hắn cũng không thể kìm nén được sự hoảng loạn, ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng:" Đây là một cửa ải quan trọng, không vượt qua được thì mọi công sức đổ sông đổ biển; vượt qua được thì sẽ hoàn toàn đổi mới. Chìa khóa để mở những cánh cửa quỷ dị của thế giới ngầm chưa bao giờ nằm trong tay cảnh sát."

……. …….. " Í, người đâu mất rồi?"

Đại Hồ Lô chạy từ nhà ăn tới ký túc xá, suốt từ ngày hôm qua sau khi uống say ngã lăn vào đống người cũng say ngất ngưởng cho tới giờ, hắn không thấy Mộc Lâm Thâm đâu cả:

Nhị Hồ Lô cũng gãi đầu:" Đúng thế, đại ca đi đâu rồi nhỉ, không phải là đi mát xa rồi chứ?"

" Bớt phun con mẹ mày rắm đi, đại ca xưa nay là người có phúc cùng hưởng có chuyện chịu một mình, có bao giờ làm chuyện tốt mà không gọi theo chúng ta đâu." Đại Hồ Lô hoang mang lắm, lại chạy ra sân nhìn xe vẫn đỗ ở đó, hôm nay đã giao hẹn tiếp tục đi tống tiền bọn nhà hàng rồi cơ mà, sao lại không thấy đâu:

" Tìm đi, tìm nữa đi." Nhị Hồ Lô nghĩ không biết có phải say ngủ quên đâu đó rồi không:

Hai người hùng hổ đạp cửa từng phòng xông vào, vừa vào liền xem xét từng giường xem có phải Mộc Lâm Thâm say quá ngủ vạ vật ở đó không. Đi một lượt, ngoài người của mình ra thì phần lớn học viên đều đã đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận