Nội Tuyến

Chương 320: Khách thăm nhà nửa đêm. (4)

" Cô đừng nhúc nhích, để tôi kiểm tra xem nào."

Mộc Lâm Thâm ghé sát vào tai Quan Nghị Thanh, người cũng dán lên lưng cô, chỉ ngửi thấy mùi hương chanh nhè nhẹ trên tóc, không có mùi khác. Vừa nói vừa nghiêm túc sờ soạng túi áo của cô, sờ xong túi áo thì sờ đến cổ áo, sờ xong cổ áo thì men theo sờ xuống ngực, tay phía sau thì từ sau lưng sờ xuống, sờ thẳng đến mông. Sau đó Mộc Lâm Thâm thực sự ngại ngùng không dám sờ tiếp, nhịn cười. Quan Nghị Thanh cũng phát hiện ra điều bất thường, cắn môi trừng mắt nhìn y, chỉ thiếu điều tát cho một cái. Mộc Lâm Thâm xấu hổ bỏ tay ra nói: “ Xem ra tôi lo xa rồi, hình như không có.”

" Anh còn đang ghét hơn cả bọn trộm." Quan Nghị Thanh sắn tay áo lên, nhưng còn chưa đợi cô kịp ra tay thì Mộc Lâm Thâm đã xoay lưng chạy mất dép rồi, chỉ tay quát:" Trộm, đứng lại."

Mộc Lâm Thâm chẳng phải là thiếu niên mới lớn, tò mò với thân thể người khác giới nữa, chẳng qua nhìn em gái cảnh sát này ngốc ngốc, khiến y nổi hứng trêu đùa. Thật, vừa rồi là thuần túy trêu đùa thôi, không phải ý đồ lưu manh. Vừa chạy vào phòng một cái, đang định gài cửa lại thì phía cửa sổ nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Mộc Lâm Thâm bước lên thành giường mở cửa sổ, Thân Lệnh Thần đang trốn bên ngoài liền lộn người một cái, chân trước chân sau từ bên ngoài nhảy vào, nhẹ nhàng phủi phủi bụi dính trên người. Hành động này khiến Mộc Lâm Thâm giật mình, kinh ngạc nói: “ Oa, thân thủ của anh như vậy, đi làm đạo chích thì tốt biết bao, có tiền đồ hơn làm chính ủy nhiều."

" Cậu đúng là thích nói mấy câu quái gở nhỉ?" Thân Lệnh Thần đưa tay tát Mộc Lâm Thâm một cái, nhưng không tát thật, chỉ lướt qua tóc mà thôi, mặt hắn mừng rỡ thấy rõ:" Tiểu Mộc, cậu có biết chuyện vừa rồi có ý nghĩa thế nào không?"

" À, nhờ làm việc tận tâm chăm chỉ, nên tôi được tổ chức xét thăng chức rồi." Mộc Lâm Thâm hài hước nói:

" Đâu chỉ là thăng chức, đây thực sự là một bước lên trời luôn ấy chứ, tôi đã nói rồi mà, trời sinh ta ắt có chỗ dùng, sao cậu có thể vô dụng được, hóa ra là có ích ở chuyện này.” Thân Lệnh Thần vì quá hưng phấn nên không để ý đến lời nói, lời nói có chút khó nghe:

Mộc Lâm Thâm liếc mắt, tặc lưỡi, vẻ mặt như bị đau răng, dường như không thể chấp nhận lời khen này, y phản bác lại: “Ê ê, nghe anh nói kìa, tôi trời sinh ra là loại người này sao?"

" Chứ sao, vừa rồi cậu biểu hiện quá sức tuyệt vời, nói chuyện tự nhiên lắm, chậc chậc." Thân Lệnh Thần khen luôn mồm, thấy Mộc Lâm Thâm xị mặt không vui, giải thích:" Tôi thật lòng khen cậu đấy, không phải mỉa mai đâu ... Ấy, Tiểu Thanh đâu rồi?"

Ừ, đâu mất rồi, vừa xong không phải là đuổi theo mình à? Mộc Lâm Thâm thò đầu ra cửa nhìn xuống, không thấy, thế mà cũng xấu hổ sao, thời này còn cô gái như thế thật hiếm hơn gấu trúc. Thân Lệnh Thần đúng là trải đời:" Mộc Lâm Thâm, không phải cậu giở trò lưu manh với cô bé đó chứ? Tôi thấy ánh mắt cậu nhìn Tiểu Thanh rất khác thường, cảnh cáo cậu, bỏ ý đồ đó đi."

Hàm ý rõ ràng, cậu không xứng đâu, người ta khen thì khen mình, nhưng căn bản không coi minh ra gì, chính câu nói này khích thích Mộc Lâm Thâm, lửa giận bốc lên:" Cút đi, cút đi, nửa đêm còn không cho người ta ngủ."

Vừa nói vừa đẩy Thân Lệnh Thần ra ngoài cửa, không khách khí gì hết. Thân Lệnh Thần không cố cưỡng lại, chỉ quay đầu nói:" Này, mai tranh thủ thời gian ra ngoài, tôi đợi cậu."

" Mai có việc anh cũng biết rồi, khi nào tâm tình tốt hẵng tính." Mộc Lâm Thâm đóng cửa đánh sầm một cái, không nể mặt Thân Lệnh Thần chút nào:

Thân Lệnh Thần còn chưa nói hết, chuyện lớn như vậy, làm sao một hai câu đã xong được, đang định gõ cửa thì thấy đèn trong phòng đã tắt, lúc này đúng là quá muộn rồi, nghĩ chút rời đi. Nhất thời hắn chẳng hiểu được tâm tình Mộc Lâm Thâm làm sao thay đổi nhanh như thế, nhẹ nhàng rút lui, men bóng tối mà đi, đến khi lên xe rồi hắn hỏi Quang Nghị Thanh:" Hai đứa vừa rồi làm sao thế hả?"

Quan Nghị Thanh tim đập thót một cái, nhưng mặt vẫn thản nhiên:" Có sao đâu ạ, sư phụ, có chuyện gì thế?"

" Thằng nhãi thôi tha đó, tự dưng lại nổi nóng với tôi, vừa mới rồi cậu ta có thế không?"

" Hình như không ạ, anh ấy vui vẻ lắm mà."

" Chắc là còn chưa hoàn hồn, cũng phải Tang Mao và Mã quả phụ đều là tên giang hồ cộm cán, gặp chúng không run mới lạ. Xem ra chúng muốn nâng đỡ cậu ta, cái vũng nước này sâu lắm, chúng ta thong thả thôi, không gấp ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận