Nội Tuyến

Chương 064: Đêm dài luôn lắm mộng. (1)

Hán Trung nằm ở thượng du của Hán Thủy, bắc là rặng Tần Lĩnh trùng điệp, nam là Đại Ba Sơn, tây tiếp giáp lưu vực Lăng Giang, đông tới Tí Ngọ Cốc, chính là nơi Hán vương Lưu Bang khởi nghiệp, lấy được thiên hạ, từ đó mà quốc hiệu gọi là Hán Triều, rồi cả trở thành tên gọi của cả một dân tộc, nói cách khác, đây chính là nơi bắt nguồn của Hán tộc.

Lịch sử rất huy hoàng, nhưng hiện giờ Hán Trung chỉ là đô thị loại ba, dân số tính cả nội ngoài thành mới chỉ hơn 30 vạn, đem so với Thượng Hải gần 3000 vạn, thì thực là không ai dám nói tới chữ so bì ở đây.

Nhưng đô thị lớn có sức hút của đô thị lớn, thành phố nhỏ cũng có sự lắng đọng của đô thị nhỏ, đương nhiên phải sống đủ lâu mới cảm thụ được điều đó.

Gió đêm từ Hán Thủy lồng lộng thổi tới, khẽ nhấc lên mấy tờ giấy báo vứt bừa bãi trên mặt đất, trong đó một tờ lượn lờ một hồi, phủ lên mặt một người nằm ngủ trên mặt đất. Người đó đang ngủ say như chết, bất thình lình bật dậy, tay sờ bên cạnh, nhịp tim đập nhanh, đôi mắt sắc bén quét xung quanh như rada.

Chính là Ngốc Đản, hai mắt ánh lên sự hung dữ, Lão Lư nằm cuộn mình như con tôm, mồm nhóp nhép trông phát tởm. Lâm Tử không thấy đâu nữa, chỗ y nằm chỉ để lại mấy tờ giấy báo nhăn nhúm dùng làm chiếu, tên đại thiếu gia đó dù nằm hay ngồi, đều không để tấm thân cao quý trực tiếp chạm đất.

Ngốc Đản đứng dậy dò xét xung quanh, trời vẫn còn tối lắm, lúc này là tảng sáng, không nhiều người qua lại, ai ngủ vẫn ngủ, ai đi thì đã đi rồi, ngoài đường khá yên ắng. Hắn cảnh giác như con sói, có vẻ sự biến mất không có lý do của Tiểu Mộc khiến hắn cảm thấy không an toàn.

À, vẫn còn ... Hắn nhìn thấy Lâm Tử chậm rãi từ sau một cái xe đi ra, trái tim mới dần quay về chỗ cũ, ánh mắt bớt đáng sợ hơn nhiều.

Đối với Ngốc Đản mà nói, Lâm Tử vẫn còn là thằng bé chưa trải sự đời, còn quá non nớt, con cừu non như thế không thể tồn tại một mình ở cuộc đời này, xem ra mình quá lo rồi. Vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy Lâm Tử lấy cái gì đó ở trên người, đưa cho ông già ăn xin ở cổng nhà ga, cảnh tượng đó khiến hắn thấy hết sức buồn cười, cái thằng nhãi này chứ, đã nghèo thành như thế rồi còn đi bố thí người khác.

Mặc dù không đánh giá cao hành vi đó, nhưng mà sao trong lòng hắn có cảm giác gì đó thật khó tả.

Đi tới gần thêm một chút, nhìn thấy Lâm Tử tay xách một cái túi ni lông, cái thằng nhãi đó không biết làm thế nào nữa, mặt đã được rửa ráy sạch sẽ, y phục chỉnh tề, dù có là hàng chợ thuận tay trộm được, đem mặc lên trên gười y cảm giác rất có phong cách, nếu không biết, nói đây là đồ cap cấp mua ở cửa hàng độc quyền, hắn cũng tin.

Mặc dù Ngốc Đản không hiểu thế nào là phong cách, thời trang hay thẩm mỹ, dù sao thì hắn cũng thấy thằng nhãi này khác người thường.

Quay trở về rồi, ngồi xuống bên cạnh hắn, không ngờ là đi mua đồ ăn sáng, ba suất, lại còn kiếm được một tờ họa báo, được y trải phẳng phiu trên mặt đất. Thế là một góc nhà ga tăm tối liền biến thành nơi cắm trại dã ngoại rồi, Ngốc Đản lúc ngồi xuống, vẻ hung tợn trên mặt tựa hồ bị bữa sáng nóng hổi làm tan chảy, có điều cái miệng vẫn cứ nói:" Mày bị ngốc đấy à? Trong túi mày thì có được bao nhiêu tiền chứ, dọc đường không cần ăn uống nữa hay sao? Lại còn cho lão già ăn mày ở cổng, ngu xuẩn, cho mày biết, lão già đó kiếm không ít hơn công vụ viên đâu."

" Vật chất có thể là người nghèo, nhưng tinh thần luôn phải giàu có ... Ăn đi." Mộc thiếu gia làm động tác mời:

Ngốc Đản duỗi chân đá vào mông Lão Lư vẫn còn đang ngủ say, Lão Lư sống chết không chịu dậy, lẩm bẩm còn sớm dậy làm gì, bò ra chỗ khác ngoài tầm chân của Ngốc Đản ngủ tiếp.

Không gọi được cái lão già đó, hai người mặc kệ ăn trước, bữa sáng có một hộp cháo bát bảo và một cái bánh bao, Ngốc Đản vừa ăn vừa mấy lần đưa mắt nhìn sang, suýt phun cháo ra ngoài. Chỉ thấy Tiểu Mộc ngồi khoanh chân, trước mặt đặt hộp thức ăn đơn giản trải trên tờ giấy báo dùng làm khăn ăn, hộp cháo nóng được y dùng thìa múc từng thìa một, ăn rất gọn gàng, không để dây ra miệng chút nào. Bánh bao cũng được y xé ra từng miếng nhỏ, giống như là xác nhận có thể ăn được mới nếm thử một miếng. Miệng không mở quá lớn, ăn không lộ răng, dáng ăn vô cùng ưu nhã, vậy mà khiến hán tử thô hào như hắn cũng không hề thấy có cảm giác nữ tính nào trên người y.

Nhìn người ta ăn ưu nhã như thế, Ngốc Đản cũng xấu hổ không cầm cả hộp cháo lên miệng húp nữa, cười hỏi:" Tao quan sát mày cũng mấy ngày rồi, nhìn thế nào cũng không giống một đứa con hư hỏng, sao tao nghe Lão Lư nói, mày ở ngoài phá tới mức bị cha mày đưa vào bệnh viện tâm thần chứ?"

" Đến giờ tôi cũng chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, tôi kể với anh đều là sự thực, tôi bị bắt cóc, tỉnh dậy một cái đã là ở trong bệnh viện, tôi đoán .... Mà thôi, chuyện xấu trong nhà, tôi ngại nói." Mộc Lâm Thâm nghĩ về chuyện này rất nhiều, không thể không liên tưởng tới số cần sa được Nhạc Tử cất trong nhà mình, y đoán chừng đó là nguyên nhân khiến cha mình hạ quyết tâm đưa mình vào đây. Đó là giọt nước tràn ly thôi, chuyện của y, muốn kể ra không biết đến bao giờ, y cũng không muốn chia sẻ với người khác, cho nên đổi chủ đề:" Anh Ngốc, tôi còn chưa cám ơn anh, nếu không gặp được anh, tôi đã chẳng thề về được nhà, nhưng mà ..."

" Lương tâm bất an hả?" Ngốc Đản đoán ra được:

" Anh cướp tiền cướp di động của người ta ... Tôi đang nghĩ, đợi tôi về nhà rồi sẽ gửi trả cho người ta, hôm qua anh ném ví đi, tôi đã lén giữ lại chứng minh thư của người đó." Mộc Lâm Thâm đúng là thấy lương tâm cắn dứt, cho dù có là vì đói mà ăn cắp một cái bánh mì đi chăng nữa:

Ngốc Đản không nói gì cả, chỉ nhún vai thể hiện tùy mày thôi, hắn ăn qua loa xong bữa sáng, đi xuống ngồi dựa vào thềm xi măng, lấy ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng. Ai ngờ chưa kịp hút, Mộc thiếu gia đã nhắc:" Anh Ngốc, hút thuốc lá không có lợi cho sức khỏe đâu, cố gắng bớt hút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận