Nội Tuyến

Chương 179: Đều bài binh bố trận. (3)

Suốt dọc đường nói chuyện, Hà Ngọc Quý đều giảng giải cho Mộc Lâm Thâm tri thức phải dùng phương thức ôn hòa tẩy não ra làm sao, hiển nhiên mặc dù y biểu hiện rất xuất sắc, nhưng là người trẻ tuổi, khiến người ta không thể hoàn toàn tin tưởng. Xe vừa mới đỗ lại một cái, tình hình thay đổi hẳn, biến thành Hà Ngọc Quý, Giả Phương Phi tháp tùng tổng giám đốc lên lầu. Nói ra thì lúc mới đầu Mộc Lâm Thâm cho rằng tòa nhà thương vụ Kim Khoa Khải Việt này có không ít công ty đặt trụ sở, phía dưới có vài cửa hàng độc quyền, bán toàn đồ hiệu cao cấp, người ra vào quá nhiều, chọn làm nơi gây án thực sự bắt mắt. Nhưng ở đây vài ngày mới nhận ra, kiến thức vẫn còn nông cạn, khu vực cao cấp thế này ít khi thấy cảnh sát, các công ty chẳng quan tâm tới nhau, đông người càng dễ chạy khi có chuyện, hơn nữa càng là nơi đông người sôi động, càng khiến khách hàng tin tưởng, nếu muốn làm chuyện xấu, chẳng nơi nào thích hợp hơn. Thang máy tới nơi, đi vào hành lang, bước chân thong thả, đế giày nện lên sàn, nhân viên nam nữ đứng hai bên khom người đồng thanh chào hỏi tổng gám đốc. Áo sơ mi trắng tinh, quần âu thoải mái, dày da nâu, mái tóc vuốt keo chải ngược ra sau, một tay đút túi quần, khuôn mặt mang chút kiêu ngạo, Mộc Lâm Thâm gật đầu đi thẳng. Tới trước phòng tổng giám đốc, thư ký Giả đi nhanh lên phía trước, mở cửa mời tổng giám đốc vào. Mộc Lâm Thâm vào trước, Giả Phương Phi đi theo, vừa mới đóng cửa một cái cô dựa vào cửa kéo y, chưa kịp để y nói gì đã ôm chặt, tìm kiếm môi y, thở dốc một cách phóng túng. Đôi môi mềm ướt át của cô mở ra, liên tục cuốn lấy lưỡi của y mút lấy, cơ thể nhỏ nhắn dán chặt vào người y, mũi chân nhón lên một cách tham lam, như khao khát không cách nào phát tiết. Sự nhiệt tình bất ngờ đó của Giả Phương Phi khiến Mộc Lâm Thâm sửng sốt, có điều đối diện với loại phi lễ ướt át này, nam nhân thường không nghĩ nhiều, chốc lát từ bị động đã đảo ngược lại, ôm lấy gò má cô, hôn một cách hết sức nồng nhiệt. Chỉ là khi y định biểu diễn một màn ái tình văn phòng thì cảm nhận đôi tay của Giả Phương Phi không thành thật, nhưng không phải sờ mó y, mà là nhân lúc y hôn cầm thiết bị gì đó rà soát khắp người y, còn lục lọi túi y. Sau đó trên tay Giả Phương Phi có thêm một cái di động. Mộc Lâm Thâm tức giận đầy cô ra, là máy dò tín hiệu:" Thì ra cô căn bản không tin tôi, muốn kiếm tra gì thì thoải mái."

" Không, phải nói từ bây giờ sẽ không hoài nghi nữa." Giả Phương lấy ra một chiếc di động nữa, chẳng để ý tới cơn giận của Mộc Lâm Thâm, lấy trên người mình một chiếc di động khác đưa cho y:" Dùng chiếc điện thoại này đi, trông có thân phận hơn ... Tổng giám đốc Lâm, người sắp tới rồi đó, tìm cảm giác đi."

Nói xong cô chỉnh lại y phục hơi xộc xệch, tủm tỉm cười đi mất. May quá, may quá, vừa rồi Mộc Lâm Thâm toát hết mồ hôi, may là y chẳng có ý thức tự giác của một nội tuyến, chẳng chủ động báo cáo tình hình, nên không dùng điện thoại liên hệ với tổ chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận