Nội Tuyến

Chương 349: Lại đi gặp tà ma. (3)

Du Tất Thắng miêu tả lại trận đánh giữa hai người hết sức sinh động. Theo lời ông ta kể, đối phương trông không hề hung hãn, nhưng ông ta lại hoàn toàn không có sức phản kháng. Những nhát tuốc nơ vít được đâm cực kỳ chuẩn xác, khiến ông toàn thân be bét máu, mất hết ý chí chiến đấu. Đến bệnh viện thì chỉ được kết luận là thương nhẹ. Mỗi nhát đâm đều không sâu không cạn, vừa đúng hai phân hai , hơn nữa lại là tuốc nơ vít đầu chữ thập nên không thể khâu lại được, khiến Du Tất Thắng phải nằm liệt giường cả tháng trời, sau đó thì không bao giờ dám bén mảng đến chỗ Mã quả phụ và đồng bọn nữa. Kể xong chuyện cũ, Du Tất Thắng coi như vừa tìm được chỗ xả chuyện cũ năm xưa, cảm thấy thoải mái hơn, ông ta nói: “Hai thằng chó đó không thoát được đâu, chắc chắn là chúng giở trò. Bao nhiêu năm nay, tao nghĩ lại vẫn còn thấy sợ … Sau này khi có vài trăm đàn em dưới trướng, tao đã định xử lý chúng, nhưng không thành, chúng đã sớm chuồn mất rồi. Thù còn chưa trả thì tao đã bị bọn mày bắt vào đây… Ê, đội trưởng Hứa, tiền án của bọn đó chắc chắn lớn hơn tao nhiều, mày nhắm vào tao làm gì? Cứ bắt Mã quả phụ với Tang Mao về mà thẩm vấn cho kỹ, chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng, công to đấy.”

Cứ như sợ cảnh sát không đi bắt đám Mã quả phụ, Du Tất Thắng bắt đầu ra sức bôi nhọ đám đó, Thân Lệnh Thần hứng chí rất cao, nhưng chủ yếu là nhắm vào người thần bí có thân thủ bất phàm kia chứ không phải hai người Mã quả phụ, Tang Mao. Cậu chuyện cứ thế liền chệch hướng, chệch đi tới tận đẩu đâu rồi, đến Hứa Phi cũng không biết nữa, vậy mà sư đồ Thân Lệnh Thần lại nghe say sưa tới khó hiểu. Vụ án của Vương Tử Hoa và Khang Tráng vẫn dậm chân tại chỗ ở khâu tìm kiếm nữ nghi phạm, dù đã cố gắng nhiều phía nhưng vẫn không có kết quả. Hắn thật sự không biết, cứ với kiểu làm việc chỗ này một chút, chỗ kia một chút của Thân Lệnh Thần, việc phá án sau này sẽ đi đến đâu nữa…

Lúc này ở hướng rẽ khác, Mộc Lâm Thâm gặp một người qua đường. Người này mặc quần áo leo núi bình thường, đi giày thể thao, để kiểu tóc rẽ ngôi giữa, râu hình chữ bát, cả Mã quả phụ và Tang Mao đều gọi hắn ta là “Phan Tử”, Mộc Lâm Thâm cũng thuận miệng gọi là Phan ca. Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó Mã quả phụ và những người khác giao Phan Tử cho Mộc Lâm Thâm, hoặc ngược lại cũng được, giao Mộc Lâm Thâm cho Phan Tử, để hắn ta dẫn đi làm việc. Việc này rất kỳ lạ, chẳng nói là việc gì, hơn nữa lại còn đi chẳng chuẩn bị gì, chẳng mang theo cái gì, hai người bắt một chiếc xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận