Nội Tuyến

Chương 292: Cái tấm thân vô dụng. (3)

" Sư phụ, tôi hỏi chuyện này được không?" Quách Vĩ dè dặt hỏi, dù sao sư phụ là người quái tính, khó gần:

" Hỏi đi." Thân Lệnh Thần có vẻ thiếu tập trung:

“ Cái tên Tiểu Mộc đó liệu có làm được không? Vụ lừa đảo đa cấp ở tỉnh Thiểm Tây, tôi đọc kỹ tài liệu nội bộ rồi, luôn cảm thấy có phần ngẫu nhiên, đánh bừa đánh bậy mà lại trúng đích. Nếu thật sự đi tìm một cách có mục đích, liệu có làm khó người ta không? Hơn nữa, thành phố Hàng Châu đối với y là một thành phố lạ, để một người không quen thuộc bản địa làm nội tuyến, tôi hơi lo lo.” Quách Vĩ nói:

Đây cũng chính là điều Quan Nghị Thanh đang lo ngại, cô bổ xung:" Đúng đấy sư phụ, cái tên đó hiện giờ hẳn là đang mang đầy một bụng căm phẫn, hắn làm ra chuyện gì đó thì sao? Sư phụ xem lý lịch của y đi, lá gan đó không phải người bình thường có thể so được đâu."

“ Ừm, nghe những gì hai đứa nói, tôi cũng có chút lo lắng, nhưng không có cách nào cả, người nghe lời thì không có tác dụng, mà có tác dụng thì đều có chút kiêu ngạo, ngay cả những người cung cấp thông tin cũng vậy, nếu thật sự có thể mua được manh mối chỉ với vài trăm đồng, thì đó không gọi là manh mối, vì vậy mới có sự xuất hiện của những người cung cấp thông tin chuyên nghiệp, và cũng vì vậy mà hàng năm chúng ta phải chi trả một khoản phí, cái thế giới kỳ lạ đó. Thế giới đó nói cho cùng không phải là nơi mà chúng ta, cảnh sát, có thể hiểu hết được, nhất định phải có một người trung gian.”

Thân Lệnh Thần nói tới đó dừng lại, trong đầu rà soát cẩn thận lý lịch của Mộc Lâm Thâm:" Khi ở nước ngoài, cậu ta từng nghiên cứu về tâm lý học biến thái, tư pháp và tâm lý tội phạm, tôi tìm hiểu được người học môn này đều phải tiếp xúc với rất nhiều vụ án thực tiễn. Trong lĩnh vực tội phạm, các nước phát triển do hình thái xã hội mà họ đi trước chúng ta một bước. Người này đã tiếp xúc với điều đó, bây giờ cậu ta đã về nước được hơn một năm, đoán chừng hơn một nửa thời gian là để ăn chơi chác táng."

" Tôi đã tìm hiểu qua một chút, thấy trong danh sách bạn bè của cậu ta có không ít người đặc biệt, từ nghiện ma túy, mở quán karaoke, đến bán xe, điều hành công ty đầu tư, đủ loại luôn. Hơn nữa, cậu ta còn cùng cảnh sát tỉnh Thiểm Tây, điều tra một vụ lừa đảo đa cấp lớn. Với những gì cậu ta đã tiếp xúc, có lẽ những kẻ lừa đảo, côn đồ, và những kẻ xấu trong xã hội còn nhiều hơn chúng ta tưởng ... Đây là người mà cả khía cạnh đa dạng của xã hội trong và ngoài nước đều đã trải nghiệm qua."

" Thế nên đừng coi thường cậu ta."

" Ý sư phụ nói là, kinh nghiệm xã hội của anh ta thực ra rất phóng phú?" Quan Nghị Thanh tóm gọn lại:

" Đúng thế, nói một câu khó nghe, nói về mặt trải đời, hai đứa không khác gì trẻ con với cậu ta, đừng quên cậu ta bị cha mình ném ra nước ngoài khi còn vị thành niên, một thân một mình ở nơi xa lạ, với cả người trưởng thành chuyển việc tới thành phố lạ còn không dễ dàng cơ mà. Nếu cậu ta không có chút gì đó hơn người thì vô lý." Thân Lệnh Thần nói như thể để trấn an bản thân:

Quách Vĩ nói đùa:" Sư phụ đang kỳ vọng tập đoàn tội phạm nhìn trúng y."

“ Hẳn là như thế rồi, hai đứa nhìn cái tên đó đi, đến đâu cũng khiến người ta chán ngấy, hẳn là phải có chỗ nào đó có thể chứa chấp và thích cậu ta chứ? Tôi nói cho hai đứa biết này, khi cậu xem cái video thẩm vấn của Du Tất Thắng, hai mắt của cậu ta mở to hơn cả củ khoai tây, hứng thú ghê gớm. Người và người vừa mắt nhau cũng giống như ba ba và rùa đen làm thông gia , hay như bọ hung thích cục phân, phải có mùi hôi giống nhau thì mới hợp nhau được.” Thân Lệnh Thần lại bắt đầu đưa ra luận điểm kỳ quái:

Hai đứa học trò không ngờ sư phụ lại còn có thể khôi khài như thế, cười nghiêng ngả, bây giờ thực sự vô cùng kỳ vọng Mộc Lâm Thâm tìm được đồng bọn có mùi hôi giống nhau .... Cùng lúc đó ông chủ Mộc đi làm có chút khác thường, tới tận 10 giờ sáng mới đến cửa nhà hàng, khi xe dừng lại, ông ta xuống trước, sau đó vội vàng chạy ra ghế phụ lái, mở cửa, cẩn thận đỡ vợ xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận