Nội Tuyến

Chương 185: Khi phá kén trùng sinh. (4)

Kế hoạch tỉ mỉ đám Hà Ngọc Quý vạch ra hỏng rồi, vứt vào sọt rác rồi, mới đầu chỉ chuẩn bị một cuộc tọa đàm 20 phút, Mộc Lâm Thâm nói liền 1 tiếng 30 phút, tới khi kết thúc tiếng vỗ tay như muốn làm vỡ cùng cả phòng. Nhà đầu tư nghe tới quên ăn, khi ra tới hành lang, ai nấy hưng phấn không thôi, còn chưa muốn rời công ty, cứ đứng đó thì thầm thảo luận với nhau về nội dung cuộc tọa đàm vừa rồi, thậm chí có người còn muốn ở lại, tiếp tục nghe tổng giám đốc Lâm nói chuyện làm nhân viên công ty vô cùng khó xử. Đám giám đốc lớn trà trộn ở trong đám đông mặt đỏ bừng bừng, chẳng cần phải vờ vịt thêm dầu thêm mỡ kích động người khác làm gì nữa, vì giả làm sao hơn được người kích động thật chứ? Bọn họ mừng lắm, vì thấy được ánh sáng hi vọng trên người tổng giám đốc Lâm rồi, thậm chí có giây phút nghe y nói chuyện quên mất Thương vụ Vĩ Hằng là công ty giả, suýt nữa muốn hiến mình cho sự nghiệp, đưa Vĩ Hằng trở thành công ty hàng đầu thế giới, thực hiện mổng tưởng vĩ đại của dân tộc, vượt lên quốc gia tiến bộ Âu Mỹ. Đương nhiên quên cái gì thì quên chứ dụ người ta tới phòng tài vụ quẹt thẻ thì không quên. Mộc Lâm Thâm cũng nói sướng khoái, mặc dù y từng đi diễn giảng không ít, nhưng những lần đó chẳng qua không khác gì đọc thuộc lòng, lần nào cũng như lần nào, máy móc phát chán, hơn nữa người nghe lại là đám robot vô tri bị tẩy não, chẳng có gì đáng nói, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào. Lần này thì khác, y thực sự nói thứ mình nghĩ, mình muốn nói, mỗi lời của y là sự thực. Sướng cái mồm lại khổ cái họng, thấy giọng hơi khàn khàn, mới nghỉ được hai phút thì có một nhóm tới, lần này do Đổng Trác và Lưu Bị dẫn đội, liền một lúc dẫn luôn hơn trăm người tới, cho thấy lòng tin vào tổng giám đốc Lâm đã tăng mạnh. Giả Phương Phi hai mắt lấp lánh xuân tình, giơ nắm đấm cổ vũ y, Hà Ngọc Quý khom người rót nước cho y. Đội ngũ hơn trăm người khi ở dưới lầu sớm nghe thấy tiếng hò reo trên tầng rồi, qua bàn tán của người khác, biết vị tổng giám đốc này danh bất hư truyền, ai nấy im lặng nhìn chằm chằm chờ đợi. Hết cách rồi, đành phải tiếp tục thôi, có điều lần này Mộc Lâm Thâm không còn cảm hứng dào dạt như vừa nãy nữa, bắt đầu gian lận, làm việc hàng loạt luôn, tay chỉ liền tám người:" Anh, anh, anh, anh ... Cả anh nữa, bước ra tay, sở dĩ tôi chọn các anh là vì tôi nhìn thấy sự nghi ngờ trong lòng các anh, các anh nghi ngờ cái gì, chẳng qua là vụ đầu tư này có an toàn không, có kiếm được tiền không, đúng chứ? Tôi không thể trả lời anh, nhưng tôi có thể nói, anh theo đuổi một chuyện kinh doanh chính bản thân còn không tin, làm sao anh thuyết phục được người khác, thế nên bây giờ anh có thể về được rồi ..."

Cái gì mà ba hoa xích thố, cái gì mà miệng nở hoa sen, cái gì mà một tấc lên trời đều không đủ để hình dung ra cái miệng một khắc không dừng của tổng giám đốc Lâm nữa, y như ma quỷ nhập thân vậy, lại bắt đầu lây bệnh cho người khác rồi ... Phản ứng dây chuyền do Tổng giám đốc Lâm gây ra chưa dừng lại ở đó. Đường Tây Dương thành phố Đồng Quan, nhà hàng Hoa Phủ Gia Yến, khách khứa náo nhiệt chen lấn đầy nhà, bãi đỗ xe lại còn rất nhiều khoảng trống, ai có kinh nghiệm nhìn một cái liền hiểu nguyên do của hiện tượng lạ này, đó là có người bao trọn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận