Nội Tuyến

Chương 219: Hành động lớn: Lôi Đình. (21)

" À chuyện này còn phức tạp hơn đấy, liên quan tới tâm lý học cùng với tội phạm trí tuệ cao, các anh muốn nghe thật à?" Mộc Lâm Thâm vừa dứt lời thì thấy mấy ánh mắt theo kiểu, thằng nhãi này thèm ăn đòn rồi, vội vàng nói lấp liếm đi:" Thế này nhé, vụ án này nhìn từ góc độ tội phạm mà nói, nếu thành công, băng nhóm của ông ta sẽ thu lợi rất khả quan; nếu thất bại, bản thân ông ta cũng sẽ thu lợi lớn, hoặc là đạt được mục tiêu, hoặc là đạt được mục tiêu phụ, người đứng sau phải luôn bất bại... “

”Từ góc độ của cảnh sát, cho dù hôm đó bắt được ông ta, ông ta vẫn là một kẻ điên, sẽ không thể kết tội chủ mưu được, tất nhiên, nếu ông ta nhận ra có nguy hiểm, thì vụ án ở Đồng Quan căn bản sẽ không xảy ra... Chỉ có khi ông ta cảm thấy hoàn toàn an toàn, đã thoát khỏi tầm nhìn của các anh, mới thực hiện hành vi phạm tội, vì vậy, nếu tôi biết trước là ông ta cũng vô dụng, các anh đã bắt anh ta không biết bao nhiêu lần rồi, mà vẫn không kết tội được sao?"

Đó đúng là một nhân vật tà môn, bây giờ nghĩ lại phải nói là không thể không bội phục tên điên đó, đằng sau lưng thì cùng Đồ Thân Hào lập kế hoạch, bên ngoài thì nghênh ngang đi khắp nơi làm giảng viên. Khi bị cảnh sát bắt thì giả điên giả dại, vừa được thả ra một cái lại tiếp tục làm chuyện xấu, cái loại người như thế, ai mà đề phòng được chứ? " Lợi hại, quá lợi hại!" Liên Cường rùng mình:

" Lại còn không à? Ông ta chỉ tiếp xúc với tôi đúng một lần thôi mà nhìn ra tôi từng sống ở nước ngoài thời gian dài, biết gia cảnh tôi không tệ, biết cả mẹ tôi đã qua đời ..." Mộc Lâm Thâm đấm đầu:" Đáng lẽ ra tôi phải nghĩ từ trước, một nhân vật tinh minh như thế, cho dù có điên thật đi chăng nữa cũng không thể là người bình thường, bằng sự cố chấp của ông ta, làm sao có thể để bị người ta đá ra ngoài dở chừng ... Nên nhớ ông ta nhắm tôi cho vị trí tổng giám đốc kia đấy, tôi ngốc quá."

" Không, tôi công nhận cậu cũng rất lợi hại." Liên Cường giơ ngón cái lên với Tiểu Mộc:

" Anh đừng tâng bốc tôi, tôi và ông ấy chênh lệch nhau nhiều lắm, ít nhất khi đó tôi bị Ngốc Đản lừa, luôn cho rằng anh ta là tên tội phạm hình sự có khuynh hướng bạo lực, sau này tôi mới nghi. Còn Lão Lư ấy, bây giờ tôi rất nghi ngờ, ông ta giữ lại Ngốc Đản có phải là cố ý không? Với nhãn quang của ông ta, anh khó mà qua mặt được ông ta lắm." Mộc Lâm Thâm nói với Trương Cuồng:

Trương Cuồng không tin:" Chẳng lẽ ông ta nhìn ra tôi là nằm vùng rồi mà còn đưa tôi vào tổ chức, muốn dẫn sói vào nhà à?"

" Phải đấy Lâm Tử, cậu có suy diễn quá rồi không?" Mấy người kia cũng thấy khó tin, hoặc giả nói không muốn tin, cảnh sát lại bị tội phạm lợi dụng à:

" Cũng có thể là tôi nghĩ quá, như tôi đã nói, ông ta hơn tôi xa, thế nên tôi khó biết chính xác ông ta nghĩ gì, đơn giản là suy đoán thôi." Mộc Lâm Thâm trầm ngâm:" Nếu như thật thì sao? Các anh nghĩ mà xem, ông ta đã lăn lộn trong giới này mấy chục năm rồi, tới nhà tan cửa nát, ngày ngày bị cảnh sát truy đuổi, hở ra là giam vào bệnh viện tâm thần, ai mà không chán cuộc sống như thế? Giả như có một cơ hội lấy khoản tiền lớn, sau đó tiêu sái nghỉ hưu làm phú ông, vì sao không làm? Dù vụ án này thành công chăng nữa, ông ta cũng phải chia tiền cho đồng bọn, tới tay chẳng là bao."

" Nên ông ta bán đứng đồng bọn, ôm hết tiền một mình ... Động cơ này đúng là rất đầy đủ." Mã Phong Hỏa gật gù, người ta mấy chục vạn đã sẵn sàng giết nhau, đây là cả nghìn vạn:

" Cũng đúng, ông ta tan nhà nát cửa là vì đa cấp, nói không chừng lòng còn mang thù hận, đợi cơ hội cho một vố ấy chứ." Liên Cường cũng đồng ý, còn điều nữa là, lão già đó khi ở Trường An, ngày ngày đi nhà hàng, đêm đêm tới hội sở cao cấp, rõ ràng không phải loại ăn không khí theo đuổi lý tưởng: "Hiện giờ bằng vào lời khai của Đồ Thân Hào, thậm chí còn chẳng thể ký lệnh truy nã ông ta ... "

Mộc Lâm Thâm chống cằm:" Anh nêu ra một điểm hay đấy, rất có thể ông ta cũng oán hận chúng, nói như thế không chừng bây giờ không phải ông ta cao chạy xa bay mà nấp ở ngóc ngách nào đó xem tiến triển của vụ án này."

Mọi người nghe mà rùng mình, bất giác nhìn quanh, tưởng chừng có lão già nào đó đang rình mò xung quanh vậy. Trương Cuồng thở ra một hơi:" Nếu ông ấy nhìn thấy thì tốt, Đồ Thân Hào và Hà Ngọc Quý đều thành chủ mưu, chính là điều ông ta muốn thấy."

" Đương nhiên rồi, cảnh sát cũng không muốn thừa nhận bị một lão già điên lừa cho xoay vòng vòng, cuối cùng còn để ông ta lừa được một khoản tiền lớn rồi chạy mất, đúng không?" Mộc Lâm Thâm nói:

Lại bắt đầu chướng tai rồi đấy, cái thằng nhãi ranh này cũng có chút tư tưởng chống đối xã hội, Trương Cuồng lườm y:" Ngày nào cậu không châm chọc cảnh sát vài câu thì cậu chết à?"

" Chết thì không chết được, nhưng mà sống không thoải mái." Mộc Lâm Thâm thản nhiên thừa nhận, đổi chủ đề:" Không nói chuyện không vui nữa, chuyến này ai đứng đầu đây, chúng ta tiến cử dân chủ nào."

Thế là có ba ngón tay đồng loạt chỉ về phía y, mặc dù bọn họ cãi nhau liên miên, nhưng cùng trải qua nhiều việc, cũng thích tính láu lỉnh của Tiểu Mộc, ai chẳng có vài thói xấu chứ, không chấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận