Nội Tuyến

Chương 245: Mở đầu thế giới ly kỳ. (6)

Mộc Lâm Thâm đi tới cầm tờ giấy lên, lật đi lật lại xác nhận rõ ràng, đúng rồi, không thể sai được nữa, cha y đúng là ký giấy xác nhận y có vấn đề về tâm thần, trao toàn quyền cho bác sĩ Phùng thực hiện biện pháp trị liệu tâm lý, vậy ra đây chính là tên đầu sỏ, là khởi nguồn khơi lên mọi việc. Hai mắt Mộc Lâm Thâm nhắm lại tựa hồ đau lòng khi đối diện với sự thực, đến lúc mắt mở ra, y bất thình lình xét roẹt một cái phần ký tên, vo lại thành nắm

Y hành động quá nhanh, không có chút dấu hiệu nào báo trước, bác sĩ Phùng ngăn không kịp hét lên:" Này, anh làm cái gì thế hả?"

" Tao dùng thực tế chứng minh cho mày thấy, đánh giá tâm lý của mày là sai." Mộc Lâm Thâm tay vịn bàn nhảy qua, đối diện với bác sĩ Phùng, phần giấy vừa bị y vo viên kia nhét thẳng vào mồm hắn, chộp cổ ấn xuống bàn, trở tay cho một khuỷu vào giữa sống lưng:

Bác sĩ Phùng trúng đòn bất ngờ, rướn cổ lên ư ử, tức thì y lại nhét thêm mấy nắm giấy nữa, ở sau lưng đấm túi bụi, miệng bị nhét đầy rồi, không kêu cứu nổi, liên tục ư ử vùng vẫy. Mộc Lâm Thâm càng đánh càng hứng khởi, hai mắt y ánh lên sắc thái cuồng dại, nắm cổ áo Phùng Trường Tường kéo đi, ném thẳng xuống ghế sô pha, mỗi một cú đấm cú đá lại kèm thêm một tiếng chửi:" Địt con mẹ mày chứ, thiếu chút nữa mày hại chết tao rồi, biết không hả?"

" Chết con mẹ mày đi, dám đưa chủ ý xấu cho cha tao à, làm mất cuộc sống tốt đẹp của tao, mày biết tội chưa?"

" Thằng chó ... Bác sĩ tâm lý cái buổi, mày không nhìn ra tao có khuynh hướng bạo lực à?"

"Phụt, á, tôi xin anh, tha cho tôi ... Á, có gì chúng ta nói chuyện tử tế với nhau." Rốt cuộc bác sĩ Phùng cũng nhổ được cục giấy ra khỏi miệng, liên tục khóc lóc cầu xin:

May cho hắn, sức lực Mộc thiếu gia có hạn, thở hồng hộc, hào sảng ngồi ngay lên bàn, kỳ kèo mãi Ngốc Đản với đám Lão Mã mới dạy cho mấy chiêu phòng thân, mới luyện được một tuần, đánh nhau thì chưa được, bất ngờ ra tay thì vẫn ngon. Nhìn tên bác sĩ chó má tiếp tục nôn ra mấy cục giấy, con giận của Mộc thiếu gia nguôi ngoai một nửa rồi. Bác sĩ Phùng cả đời đã bao giờ gặp phải đãi ngộ thế này, căm hận nhào tới bàn định bấm chuông gọi người, lại bị Mộc thiếu gia cho một cước ngã lăn lông lốc. Mộc Lâm Thâm ngồi chống một chân lên bàn, một chân thả xuống, bộ dạng như đại ca xã hội đen, mỉa mai:" Mày nghĩ cho kỹ đi, định báo cảnh sát đấy à, cảnh sát gặp tao thân hơn gặp mày đấy, mày báo cảnh sát một cái, tao sẽ kéo mày vào một vụ kiện tụng, đủ cho cái phòng khám nát của mày sập luôn."

Câu này rất có tác dụng, bác sĩ Phùng bò dậy, không dám kêu nữa, hắn tiến thoái lưỡng nan rồi, tưởng tượng một tiêu đề "bác sĩ đưa bệnh nhân vào viện tâm thần", cái phòng khám này còn mở sao được, nơi này là công sức phấn đấu nửa đời của hắn, ứa nước mắt như cô gái bị phi lễ:" Anh giá đáng lắm."

" Đó là do mày quá đáng trước." Mộc Lâm Thâm lạnh lùng nói:

" Tôi được cha anh cho phép ..." Bác sĩ Phùng vừa nói tới đó thì mặt tái mét, hoảng sợ quay đầu nhìn quanh, thôi xong rồi, cái tờ giấy có chữ ký của Mộc Khánh Thần bị thằng nhãi này xé nát rồi còn đâu:

" Vừa rồi là giải quyết ân oán cũ giữa tao với mày, giờ đến lượt nói chuyện tử tế như mày muốn đây, mày không cần chữa trị cho tao nữa, chuẩn bị ra tòa đi. Tao sẽ đi mời luật sư kiện mày, bồi thường tiền mất chi phí lao động cùng với tổn thất tinh thần, tổng cộng là 500 vạn, hợp lý chưa, không hề cao. À, tao nhìn cái mặt mày là biết mày không muốn trả rồi, cũng được, dù sao tao cũng chẳng định lấy, tao chỉ muốn đóng cái phòng bệnh của mày thôi. Mày đừng trách huynh đệ đây không trượng nghĩa, mày cắt đường tài lộ của tao, tao đập bát cơm của mày, thế là hòa." Mộc Lâm Thâm nhổ phẹt một bái nước bọt chuẩn bị đi:

Một tên hoàn khố giờ bị tiêm nhiễm thêm sự gian xảo của bọn lừa đảo, sự quyết liệt của cảnh sát, đối phó với một người có văn hóa thật dễ như bỡn vậy. Không cần biết kiện cáo kiểu gì, dính vào là phiền phức, một tên hoàn khố chẳng cần gì tới thanh danh chứ một bác sĩ tâm lý mở phòng khám riêng thì kiếm sống chính là nhờ vào danh tiếng. Bác sĩ Phùng cuống lên chạy tới cửa giang tay ngăn lại:" Mộc thiếu gia, có gì nói tử tế, có thể bàn bạc mà, hay là để tôi gọi điện cho cha anh nhé?"

" Tai mày là tai lừa đấy à, ông ấy vừa rồi nói đấy thôi, ông ta không quản chuyện của tao nữa, không phải nhờ tư vấn của mày à? Với lại có phải ông ấy kiện mày đâu, mày mù luật pháp à, đến chủ thể mà không làm rõ." Mộc thiếu gia mắng, gạt người muốn đi:

Bác sĩ Phùng tiếp tục cản, xuống nước nài nỉ:" Chuyện gì từ từ nói, anh đừng như thế, tôi không phải là có ý hại anh, chúng ta vốn không quen không biết, tôi chỉ làm them trách nhiệm. Đó là tại anh tự chạy trốn cùng hai nhân vật nguy hiểm mà, cảnh sát còn giám thị tôi suốt hai tháng, tôi mỗi ngày đi trên băng mỏng, còn khổ hơn anh."

" À, mày nói thế làm tao trong lòng tao được an ủi hơn nhiều đấy." Mộc thiếu gia cười phá lên, vỗ vỗ vai bác sĩ Phùng:" Thế muốn giải quyết riêng hay là ra tòa đây?"

Bác sĩ Phùng mặt như oán phụ, vội gật đầu:" Giải quyết riêng ạ."

" Điều kiện là do tao đưa ra đấy nhé."

" Vâng vâng anh cứ nói ạ."

" Thế này đi cho đơn giản, cha tao trả cho mày bao nhiêu tiền chữa trị, chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa, tao sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

" Á."

Bác sĩ Phùng bây giờ mới nhận ra, trọng điểm là ở đây, té ra tên thiếu gia khốn nạn này ngay từ đầu đã có ý đồ bất lương, thấy không thể moi tiền từ chỗ cha y nữa, cho nên biến tướng móc tiền của mình, trước đó dọa đóng cửa phòng bệnh gì đó chỉ là cớ thôi, từ đầu tới cuối y chỉ quan tâm tới tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận