Nội Tuyến

Chương 189: Thời cơ không thể lỡ. (4)

Giả Phương Phi vẫn tươi roi rói áp người xuống lưng Mộc Lâm Thâm, thủ thỉ bên tai:" Có lý luận đó đã là ghê gớm lắm rồi ... Í, tổng giám đốc, trước kia rốt cuộc anh làm gì, vì sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần thế?"

" Người ta nói tôi bị tâm thần hoang tưởng, cô nói xem có giống không?" Nhắc tới chuyện này là Mộc Lâm Thâm ngồi bật dậy, nhìn Giả Phương Phi, giọng điệu rất bất mãn:" Đừng nói là gây quỹ đầu tư, cho dù cô muốn tôi nói chuyện cướp ngân hàng TW, tôi cũng có thể đưa ra được phương an chi tiết."

Thế này còn bảo không giống hoang tưởng, soái ca trước mắt với bệnh tâm thần, làm Giả Phương Phi thấy hơi khó tiếp nhận, vẫn nói:" Anh tìm thấy vũ đài thi triển tài hoa của mình đấy, lần này kiếm được còn nhiều hơn cả cướp ngân hàng ấy."

Tim Mộc Lâm Thâm giật đánh thót, chết rồi, nãy mải bốc phét quên mất, mình có phải là kẻ lừa đảo đâu, đừng để giả thành thật, mình bị gán cho cái tội lừa đảo đấy, hỏi gấp:" Thu được bao nhiêu tiền rồi?"

" Tám con số rồi." Nói tới đó Giả Phương Phi không kìm được, xoay eo thon, động tác hết sức uyển chuyển, có chút tinh nghịch của thiếu nữ, cho thấy tâm trạng cô tốt thế nào. Cô ngồi ngay vào lòng Mộc Lâm Thâm, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng ghé sát tới môi y, hôn như chuồn chuồn điềm nước, cổ vũ:" Phấn chấn tinh thần lên, cố chút nữa, em thấy tiềm lực của đám người đó còn lớn lắm."

Tám con số mà còn chưa biết thỏa mãn à? Mộc Lâm Thâm nuốt nước bọt đánh ực, sợ rồi, lừa bao nhiêu tiền như thế, tính lên người ai đây? " Anh sợ à?" Giả Phương Phi dùng giọng mũi yêu kiều nói, má kề má cọ cọ nhẹ:

" Sợ cái gì chứ, to gan no bụng, nhát gan chết đói ... Ăn một bữa, tiếp tục làm." Mộc Lâm Thâm che giấu, nhưng rõ ràng chỉ là mạnh miệng, chẳng phải đóng giả:

Thế nhưng trong mắt Giả Phương Phi lại khác hẳn, phản ứng của y như vậy là điều hoàn toàn hợp lý, cô cũng không hoài nghi đồng bọn cùng chung thuyền giắc này nữa. Ở trong phòng thân mật chốc lát, hai người đứng dậy đi xuống tầng dưới, lúc này toàn bộ nhân viên trong tầng đã bắt đầu tăng tốc ăn cơm trưa rồi. Cơn nước ở đây rất đơn giản, mỗi người một suất cơm hộp cùng với nước khoáng, ăn tại chỗ, ăn xong tiếp tục làm. Theo kế hoạch, tất nhiên tổng giám đốc Lâm cũng tới nhà hàng Hoa Phủ Gia Yến ăn cơm với khách hàng rồi, nhưng khi vào thang máy, Mộc Lâm Thâm nói với Giả Phương Phi:" Đông người như thế, ăn cơm cùng họ không hay, lỡ chẳng may bọn họ bám lấy tôi hỏi không ngừng, một là lỡ thời gian, hai là nói nhiều có sai sót. Chúng ta kiếm chỗ gần đây ăn chút gì đi, ăn xong về nghỉ ngơi."

" Vâng, cứ theo an bài của tổng giám đốc." Giả Phương Phi hết sức vâng lời, kỳ thực điều này cũng trúng ý cô, đám người đó dù sao cũng đã móc tiền rồi, không cần tốn công nữa:

Buổi trưa người không đông, trong thang máy chỉ có thêm một nhân viên bảo dưỡng, gật đầu chào hai người họ rồi đứng yên tĩnh ở bên. Rời thang máy đi trong đại sảnh, nhìn ngoài trời mặt trời như lửa, bên ngoài lại là sân xi măng, mở cửa ra một cái quả nhiên là nóng hầm hập không chịu nổi, Mộc Lâm Thâm vừa bước ra ngoài một cái là rụt đầu vào luôn. " Thôi, tôi chẳng muốn nữa đâu, hay cô mua cơm về đi."

" Cũng được, anh ăn gì?" Giả Phương Phi cũng chẳng muốn đi, nóng thế này ai mà muốn ra ngoài chứ:

" Hai suất kem Magnum, vị vani, cơm gà quay, bia Cordon Bleu lạnh nhé .... Còn lại thì cô cứ chọn, tôi thực sự là quá mệt rồi, ăn tùy tiện một chút là được." Mộc Lâm Thâm uể oải nói, tùy tiện theo tiêu chuẩn đại thiếu gia cũng không phải qua loa:

Giả Phương Phi không ngại, còn nhón chân lên hôn Mộc Lâm Thâm:" Vậy anh lên lầu nghỉ ngơi đi, đợi chút em về ngay em."

" Ừ, nhanh chút nhé, tôi lên ngủ một chút." Mộc Lâm Thâm ngáp dài:

Giả Phượng Phi đứng ở đại sảnh đợi tới khi Mộc Lâm Thâm vào thang máy rồi mới chạy nhanh ra bãi đố, lái xe đi mua đồ ăn. Thế là tranh thủ được thời gian rồi, khi thang máy lên tầng hai, nhân viên bảo dưỡng kia lại đi vào, Mộc Lâm Thâm nói ngay:" Ám hiệu."

" Ám hiệu gì?" Nhân viên bảo dưỡng ngớ người:

" Nhìn một cái là tôi biết anh thuộc loại gì, đóng giả chẳng giống gì hết, có nhân viên bảo dưỡng thang máy nào mà lại đi cùng khách xuống lầu không?" Mộc Lâm Thâm mắng:

" Ài, bên trên thúc gấp quá, tôi lo không có cơ hội, đành phải vậy." Nhân viên bảo dưỡng mừng lắm, giống chiến hữu cửu biệt trùng phùng, đưa tay ra bắt tay Mộc Lâm Thâm, nắm rất chặt:" Đồng chí, rốt cuộc tôi cũng gặp được cậu rồi."

" Bớt mồm mép lại đi, cái tên trọc đầu đâu rồi? Tôi không tin anh." Mộc Lâm Thâm phòng bị:

Người kia thì có chuẩn bị trước, nói:" Đầu trọc nói, bảo cậu nghe tôi, không nghe bóp chết cậu."

Câu này không hữu hảo gì cả, hắn nói với chút e dè, không ngờ Mộc Lâm Thâm nghe xong thì mặt lại tươi hơn hớn:" Đúng ám hiệu rồi, người mình, người mình ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận