Nội Tuyến

Chương 234: Dồn vào bước đường cùng. (6)

Dựa theo kinh nghiệm tán gái vô số của Mộc Lâm Thâm, cô gái trải qua nhiều gập ghềnh như Dương Mộng Lộ thích một nam nhân chững chạc hơn mình, phải là người từng trái sóng gió, thấu hiểu được thói đời ấm lạnh, mới có thể chấp nhận được cô gái quá khứ nhơ nhuốc như cô. Cho dù nam nhân đó có là người luôn lôi kéo cô làm kẻ lừa đảo, làm đa cấp .... Ông ta yêu thương Dương Mộng Lộ, nhưng đồng thời cũng hại cô, tâm lý mâu thuẫn này là gì, y còn quá thiếu kinh nghiệm sống để hiểu hết. Còn Dương Mộng Lộ có quay về không? Có khả năng đó, y chỉ có thể đánh thức cảm xúc cũ trong cô, còn lại tự cô quyết định thôi. Tình cảm của hai người họ có lẽ vượt qua tình yêu từ lâu, trở thành loại giống tri kỷ rồi. " Được, được, cậu nói cái gì cũng đúng hết, tôi chịu thua, nhưng người đâu, Dương Vân đâu, sao tôi không thấy cô ấy?" Trương Cuồng lấy thực tế đánh bại lý luận của Mộc Lâm Thâm:

" Anh không cần mỉa mai tôi, chẳng phải cảnh sát các anh trải ra cả đống, tra mấy vạn lữ khách ra vào cũng có thấy quái gì đâu? Nếu không có cách của tôi, vậy thì anh định làm cái gì nào? Tôi nghe cao kiến của anh đây." Mộc Lâm Thâm lườm một cái:

" Mẹ, cái thằng nhãi ranh này, ít nhất không thể làm ầm ĩ lên như vậy, lặng lẽ tra tiếp ... Sao tôi chỉ muốn bóp chết cậu chứ, không phải cậu làm ầm ĩ lên như thế là để đánh động nữ nhân kia bỏ trốn chứ hả?" Trương Cuồng trút giận lên Mộc Lâm Thâm, muốn bóp cổ y, thậm chí còn nghi ngờ thằng nhãi này lại lần nữa mềm lòng vì gái:

Không ngờ Mộc Lâm Thâm không vừa, bực tức đạp một cái vào đùi Trương Cuồng, đó còn là do hắn né được đấy, nếu không thì trúng chỗ hiểm rồi. Tức giận xông tới, hắn vừa mới khống chế được Tiểu Mộc thì bên ngoài ồn ào, không rõ xảy ra chuyện gì, Trương Cuồng cả kinh, buông y ra, chạy tới bên cửa nhìn ra ngoài, mặt tức thì cứng đờ. Cảnh sát canh gác đang ngăn cản một nữ nhân đang muốn đi về phía này, nữ nhân đó tóc nhuộm vàng rực, làn da trắng trẻo, mặt tròn tròn, nhìn lướt qua không nhận ra là ai. Đối diện với cảnh sát ngăn cản, cô bình tĩnh vuốt mái tóc dài, sau đó xoa lên má, trên trán, lấy xuống mấy miếng hóa trang trùng với màu da, tức thì khiến cho đám cảnh sát tức thì biến sắc, gương mặt này chỉ trong nửa ngày họ đã nhìn vô số lần, từ xa lạ đã trở nên quen thuộc. Là nghi phạm Dương Vân, một loạt những khẩu súng giơ lên lập tức chĩa về phía cô, tiếng hô trấn áp vang dội. Dương Vân hoàn toàn không để ý, cô đứng ở đó, mắt hướng về căn phòng kính, nước mắt đã kìm lại được lần nữa trào ra, chiếc va li cô xách rơi xuống, muốn đi tới căn phòng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận