Nội Tuyến

Chương 310: Đừng chọc ác thiếu gia. (5)

Nhị Hồ Lô thấy Mộc Lâm Thâm đang suy nghĩ mà bà chị này cứ ở bên lải nhải:" Chị đừng cắt ngang mạch suy nghĩ của Mộc thiếu gia, thiếu gia một khi suy nghĩ, diệu kế ra còn nhanh hơn các huynh đệ chơi gái."

Vừa khen một cái, thằng nhãi bị đánh mặt như đưa đám cũng phải phì cười, Đại Hồ Lô tức lắm, vung tay cho Lão Nhị một cái bợp tai:" Mày cứ mở mồm ra là dơ dáy, mày nói thiếu gia thế à? Thằng vô văn hóa."

Thế là hai tên cãi nhau, Mộc Lâm Thâm vỗ tay, có cách rồi, lại ngoắc cả một đám lại, ghé tai thì thầm an bài vài câu, tên nào tên nấy nghe diệu kế mà rùng mình mấy phát, có điều cứ nghĩ tới chuyện làm ăn bị phá hỏng, người lại bị đánh, chuyện này mà nhịn thì không được, thế là đồng thanh:" Chơi!"

Tiếp đó Đại Tiểu Hồ Lô, thằng bị đánh Tiểu Thất, thằng dìu về Lưu Dương, chị Hồng không ngừng gọi điện thoại, một gọi mười, mười gọi trăm, toàn liên hệ với loại cặn bã sống trong ngóc ngách thành phố. Sau đó mấy chục gần cả trăm kênh thông tin này đều đổ vào một điểm cuối, làm cùng một việc: Báo cảnh sát ..."

“ A lô… A lô… 110 hả, tôi báo cáo một nhóm người xấu, đang chơi đá ở khách sạn Đông Hải phòng 307 …”

" A lô, 110 phải không, tôi tố cáo một đám người xấu, đang tổ chức chơi thuốc tập thể ở khách sạn Đông Hải ... Thật đấy, phòng 307 ..."

“A lô a lô... Tôi muốn báo cảnh sát, ở khách sạn Đông Hải có người bán hàng cấm ... Thật đấy, tôi thấy cô ta chắc là dùng quá liều, ở tầng ba, bám lấy tôi không buông...”

" A lô cảnh sát, tôi muốn báo án ..."

" A lô ..."

Chỉ có mấy người đứng ở bên lan can là không có hành động gì, chơi gái anh không quan tâm, thế cắn thuốc thì có quan tâm không? Chiêu này đúng là ác độc, chưa đến mười phút, đã có ba xe cảnh sát tới, rầm rầm đi xuống một đám cảnh sát, không nói nhiều, lao vào chặn cửa. Mộc Lâm Thâm hất đầu lên, chị Hồng đã hiểu ý, rón rén bước tới, lén lén lút lút đến xem thử chuyện gì đang xảy ra. Lại một lúc lâu sau, chị Hồng lạch bạch chạy về, thở không ra hỏi, nói đứt quang:" Ối dời ơi, ối dời ơi, hỏng rồi, hỏng rồi."

" Sao thế?" Huynh đệ Hồ Lô giật nảy mình, sao lại hỏng được cơ chứ:

" Hình như là chơi thuốc thật, bị bắt mất rồi." Chị Hồng vỗ ngực liên hồi, tưởng phá rối một phen thôi, ai ngờ có bọn tụ tập chơi thuốc thật:

Quả thật, một lát sau, có cảnh sát dẫn theo ba cô gái, bị trói tay, che mặt, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi vào xe cảnh sát. Rất nhanh, xe cảnh sát rời đi, kèm theo đó là khá nhiều người trong khách sạn cũng bị dẫn đi, chắc là đưa đi để ghi biên bản. " Đi thôi." Mộc Lâm Thâm phất tay đi đầu:

" Này này, Mộc thiếu gia, cậu đừng đi, vừa mới đâm người ta một phát, bây giờ chúng ta tới, chúng nổi điên liều mạng với chúng ta đấy." Đại Hồ Lô sợ nhảy dựng lên, bị sự to gan của Mộc thiếu gia làm hết vía:

Nhị Hồ Lô cũng can:" Chúng ta hả giận là được, đừng để kết thù oán quá sâu."

Mộc Lâm Thâm chỉ mặt hai người:" Hai anh chỉ có đến thế thôi à, bây giờ vừa vặn là lúc bọn chúng sợ vỡ mật, cho chúng trăm cái lá gan, bọn chúng cũng không dám ra tay."

Chị Hồng nhát không dám theo, Mộc Lâm Thâm dẫn bốn người còn lại ngông nghênh đi vào, nói thật chứ lúc này đây y chẳng sợ chút nào hết, nói thế nào thì nói, anh đây cũng là người thân của cảnh sát, cùng lắm thì lôi Thân Lệnh Thần ra. Không phải Mộc thiếu gia to gan, mà có chỗ dựa thì việc gì phải sợ chứ. Bốn người đi vào cái khách sạn đã hỗn loạn, đám bảo an đang sơ tán người vây xem trò vui. Mộc thiếu gia giờ tiêm nhiễm không ít cái thói lưu manh, đi tới quầy lễ tân đấm rầm một cái, dọa phục vụ viên:" Bảo giám đốc của bọn mày xéo ra đây."

Phục vụ viên đang hoảng loạn giật cả mình:" Anh, anh là ..."

" Không nhìn ra à, bọn tao là lưu manh ở khu vực này, chúng mày đánh huynh đệ của bọn tao, muốn giải quyết ra sao đây, muốn tư hay công?" Mộc thiếu gia bây giờ rất thích tìm kiếm cảm giác tồn tại đã mất từ trong sự kinh ngạc của người khác:

Phục vụ viên vội vàng gọi bảo an, một người khác đang gọi điện cho quản lý, còn bảo an thì đang thấy đau đầu, lại có một đám đến gây chuyện, nhanh chóng dẫn họ ra phía bên hông tầng một. Nhìn thái độ đám người này có vẻ không ổn, bảo an đã tụ tập lại khoảng bảy tám người, đã có người nhận ra người bị đánh, lén lút nói nhỏ với người dẫn đầu điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận