Nội Tuyến

Chương 385: Huynh đệ làm liên lụy. (3)

Ôi cái đệch, lại xuất hiện một tay còn ác hơn cả Mộc gia rồi, Đại Tiểu Hồ Lô thì kinh ngạc đến ngây người, kẻ thì hưng phấn đến choáng váng. Một vụ năm vạn là khái niệm gì chứ? Giờ trong tay còn có mấy chục đoạn video, hai người vừa nghĩ đến tiền đồ, suýt chút nữa là sung sướng đến phát cuồng. " Đi đi, kiếm ông chủ của bọn họ, chúc mừng mày, sắp khai thác con đường kiểm tiền mới rồi." Mộc Lâm Thâm đẩy một cái:

" À ừ ..." Nhạc Tử đáp lời, cạch một cái mở cửa, xuống xe rồi lại có chút do dự, quay lại nhìn Mộc Lâm Thâm:

Mộc Lâm Thâm nhíu mày, gần đây y luôn làm việc dứt khoát, đám người dưới trướng thì bảo sao nghe vậy, cái thằng này cứ nhì nhằng làm y không vui:" Làm sao thế hả?"

" Không phải là mày định hại Tô thiếu gia này đấy chứ hả?" Nhạc Tử cảnh giác, hắn nhận ra lần này Mộc Lâm Thâm quay về lạ lắm, lại dẫn theo đàn em, cách hành xử không hòa nhã như trước nữa, hung hăng thô bạo như đại ca XHĐ vậy:

" Chuyện này bày rõ ra đó, tao còn cần hại mày à? Tao vốn định chơi một mình, là mày lằng nhằng đỏi theo chân tao, mày không làm thì tao làm thôi." Mộc Lâm Thâm đưa tay định lấy lại di động:

Cái thằng tiện nhân đó đúng là tính con lừa, đánh không chịu đi, Nhạc Tử vừa thấy Mộc Lâm Thâm muốn ra tay thì không chịu, giấu di động đi:" Để tao làm, cha tao làm gian thương bao nhiêu năm, chẳng lẽ tao không biết đi tống tiền, mày coi thường Tô thiếu gia tao quá ... Đợi đấy, lấy được tiền rồi, tao dẫn mọi người đi happy."

Nói xong sải bước đi vào. Mộc Lâm Thâm đợi hắn đi rồi liền khởi động xe rời đi, Đại Hồ Lô ngạc nhiên:" Chúng ta không đợi Nhạc thiếu gia sao?"

" Ha ha, cái thằng đó tham lắm, không ra bằng cửa chính đâu." Mộc Lâm Thâm biết thằng thối tha đó lắm, nên cũng đoán luôn ra kết cục của hắn:

Đối với Tô Vinh Nhạc, người chưa từng lo lắng về tiền bạc, thì đây đúng là lần đầu tiên hắn trải qua kiểu tống tiền trắng trợn như thế này. Hắn làm theo những gì Tiểu Mộc đã dạy, vừa đi vừa tự trấn an mình: " Đây là làm ăn, đây là làm ăn… Mình đang mang một mục đích cao cả là thanh lọc thị trường thực phẩm, quan tâm đến sức khỏe của người dân, để đấu tranh anh dũng với những tên gian thương vô lương tâm."

Đọc một hồi lời hắn cho là vô nghĩa, ấy mà lạ thật, lòng tin tăng lên ngụt ngụt rồi, thậm chí còn phẫn nộ, cái bọn gian thương vô lương tâm chó má, dùng thực phẩm bẩn chiêu đãi bản thiếu gia bao nhiêu lần rồi. Đọc một hồi đã lên tới tầng ba, vừa đến nơi đã vỗ bàn, tính khí thiếu gia phát tác, quát tháo phục vụ viên:" Bảo giám đốc của các người tới đây, nói là tòa báo tìm hắn, cho ba phút không ra, hậu quả tự chịu."

Nắm được điểm yếu của người khác thì đúng là vênh váo thật, nhân viên phục vụ bị Nhạc Tử với vẻ ngoài đầu hói trán hẹp, râu ria xồm xoàm, trông như một nghệ sĩ làm cho giật mình, chạy đi tìm quản lý. Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên bước ra, người còn vạm vỡ hơn cả Nhạc Tử, không khách khí ngồi xuống đối diện Nhạc Tử, trợn mắt hỏi: “Tôi đến rồi đây, anh là ai?"

" Đừng quan tâm tôi là ai, xem cái này đi, nhất định ông sẽ hứng thú đấy." Nhạc Tử vênh váo ném di động ra, mặt hếch lên trời không coi đối phương ra gì:

Người kia thong thả lướt di động, phát video, xem ảnh, vậy mà vẻ mặt chẳng thay đổi, cũng không quan tâm tới Nhạc Tử mà an bài phục vụ viên:" Đi bảo bếp trưởng, gọi hết người làm việc trong bếp tới tầng ba cho tôi."

" Muộn rồi, nằm vùng của chúng tôi đã rút rồi." Nhạc Tử đắc ý vô cùng:

" Ồ, tôi hiểu rồi, anh muốn chút lợi lộc ấy hả?" Người kia gật gù:

" Đừng nói thẳng toẹt ra như vậy có được không? Tôi đến đây là với một mục đích cao cả là thanh lọc thị trường thực phẩm, quan tâm đến sức khỏe của người dân, nói thật, những kẻ gian thương như anh tôi vô cùng căm ghét. Thức ăn thừa của khách, sao có thể xào nấu lại rồi bán chứ? Quá đáng lắm rồi." Nhạc Tử nói với giọng điệu chính nghĩa, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là hắn đã thấy buồn nôn:

Người kia vỗ thẳng di động lên bàn, không vòng vèo:" Đừng nói thừa, muốn bao nhiêu tiền?"

" Năm n ..." Nhạc Tử xòe năm ngón tay ra, đã định nói 5 nghìn như Mộc Lâm Thâm dặn, nhưng mà cái miệng tự động vọt ra là:" Vạn! Năm vạn ... Thiếu một xu, tôi tung hê khắp thế giới."

" Được, nhưng làm sao tôi có thể tin được là anh sẽ không quay lại dùng cùng video này tống tiền tôi lần nữa." Người kia rất cảnh giác, cũng rất bình tĩnh:

"Tôi người rất thật thà mà, chỉ có một bản này thôi, có tiền là có tất cả." Nhạc Tử nói, đã quen với kiểu giao dịch không mặc cả này rồi, giống như ở KTV nhét cả xấp tiền vào khe vú của mấy em, chỉ để cho vui thôi mà:

Nhìn cái thằng đó đi, cười đến là ngu, loại này thì người trung niên không lạ, vì đây là loại ngu thật, với thằng ngu thì không cần nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận