Nội Tuyến

Chương 322: Người bỗng dưng biến mất. (2)

Mùa xuân tháng tư ở Thượng Hải, thời tiết dễ chịu vô cùng, trời khô ráo dễ chịu, hiếm lắm được một buổi sáng mưa phùn, mọi người tựa hồ vì cơn mưa này mà bớt hối hả hơn, khiến thành phố được phủ lên một vẻ đẹp dịu dàng và tĩnh lặng. Người đi đường khoác những chiếc áo mỏng, tay cầm ô, bước chân thong thả hơn mọi ngày. Mưa phùn tháng Tư không lớn, nhưng đủ để tạo nên một khung cảnh thơ mộng, khiến lòng người dễ dàng lắng đọng và cảm nhận sự yên bình giữa thành phố nhộn nhịp. Một hiếc xe thương vụ đi gấp trên đường hướng về phía tiểu khu Tân Uyển. " Tôi nhấn mạnh mấy điểm này, trước tiên là phải chú ý tới phương thức và phương pháp, sống ở đó đều là công vụ viên, đừng có mà đem thái độ thường ngày của các anh ra."

Thân Lệnh Thần nói xong, trong xe vang lên tiếng cười, Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh ngồi phía trước, ở hàng sau là năm sáu cảnh sát điều tra được điều tới đột xuất, toàn là rút từ cục điều tra hình sự ra, vóc dáng đa phần là gầy và đen. Sắp tới nơi rồi, Quan Nghị Thanh phát ra một danh sách dầy, đó là tư liệu dân cư, hai người một tổ, danh sách các hộ cần kiểm tra đã được khoanh vùng. Thân Lệnh Thần lần nữa nhấn mạnh:" Người cần tìm là hộ thuê nhà, phàm là nhà mà trong thời gian vụ án xảy ra cho người bên ngoài thuê thì hết thảy phải đăng ký."

“Trừ những căn hộ được cho thuê qua trung gian hoặc ban quản lý đã được đăng ký, trọng điểm cần tìm là xem có bỏ sót trường hợp nào không, chẳng hạn như các hộ tự đăng quảng cáo hoặc nhờ bạn bè giới thiệu để cho thuê,” Quan Nghị Thanh bổ xung:

Quách Vĩ cũng dặn :" Một khi các anh phát hiện ra điều gì khác thường thì lập tức thông báo tới chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ tập trung xác minh. Chú ý ngôn từ, đừng nhắc tới bất kỳ điều gì liên quan tới vụ án mất trộm hai năm trước."

" Vậy chúng tôi phải dùng cớ gì để điều tra?" Có người hỏi:

Thân Lệnh Thần ở cơ sở lâu, chẳng cần nghĩ cũng có ngay một cái cớ “Cứ nói là phân cục khu vực chúng ta đang tổ chức bình chọn cộng đồng kiểu mẫu, mười khu dân cư xuất sắc, nên cần tiến hành rà soát toàn diện người cư trú bên ngoài, tăng cường công tác phòng chống an ninh... Điều này liên quan trực tiếp đến lợi ích của cư dân, họ chắc chắn sẽ hợp tác.”

Nói tới đó mọi người lại cười, không ai dị nghị nữa, không khí thoải mái thôi, mỗi vụ án đều có kiểu điều tra ngoại vi thế này, đại đa số thời điểm là chẳng được tích sự gì. Đúng vậy đấy, tới cả Thân Lệnh Thần cũng không chắc nữa là, các cảnh sát trong xe cười đùa, thi thoảng lại tăm tia Quan Nghị Thanh, còn hắn thì nhíu chặt mày, trong lòng cũng có khúc mắc không tan. Lại có chuyện bất ngờ xảy ra, Mộc Lâm Thâm thế mà lại trốn mất ngay lúc quan trọng thế này, lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích. Cũng chẳng ai dám cố gắng tìm kiếm thêm. Hắn liếc nhìn Quan Nghị Thanh, cô khẽ lắc đầu, ý bảo vẫn chưa có tin tức gì. Sợi dây liên lạc duy nhất giữa hai bên là chiếc điện thoại, nhưng giờ thì hoàn toàn không thể kết nối được nữa. Thế nên bây giờ đành còn nước còn tát, điều tra bổ xung những thiếu sót trước kia, mà thiếu sót lớn nhất là: Người thuê nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận