Nội Tuyến

Chương 392: Kẻ mang ngọc có tội. (2)

Ý tại ngôn ngoại là, sư phụ có thái độ bao che đối với những chuyện Mộc Lâm Thâm làm. Quan Nghị Thanh trợn mắt, cạn lời, nhưng cũng đã bắt đầu dần quen với điều đó, không còn nhiều cảm xúc kiểu thanh niên bất mãn như trước nữa, hỏi vặn:" Vậy sao sư phụ còn phải lo?"

Đúng vậy, dù sao thì việc không tuân thủ quy tắc đã là chuyện thường ở huyện rồi, thế thì sư phụ lo lắng cũng hơi quá. Thân Lệnh Thần cười gượng gạo đáp: " Cô không biết mức độ nghiêm trọng đâu, lòng tham của con người cùng với sự tự tin, tự cao khi bành trướng lên thì rất đáng sợ… Cô cứ thử đếm xem hành vi của Tiểu Mộc mà xem, chưa đầy hai tháng thôi mà đã thay đổi đến mức nào rồi?"

Từ một tay kéo khách ven đường, biến thành lập đội ngũ gái bán dâm đi tống tiền, giờ thì thậm chí vượt cả địa bàn, quy tủ một đám lưu manh du thủ du thực cặn bã xã hội, tống tiền nhà hàng. Quan Nghị Than buột miệng nói ngay:" Tội phạm thăng cấp."

" Vậy thì cô biết tô lo cái gì rồi đấy." Thân Lệnh Thần đứng lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn trời mà thở dài:

Đúng vậy, lo là lo chuyện sẽ ngày càng leo thang, phải đối mặt với những hậu quả khó lường, dù sao thì chính hắn là người đã kéo Mộc Lâm Thâm vào vụ án này, mà bây giờ, e là tên đó đang tận hưởng khoái cảm và cảm giác thành tựu từ việc gây án rồi. Quan Nghị Thanh làm rõ được mối lo của sư phụ, trong lòng ẩn chứa thêm một tầng lo lắng, cô bất ngờ nhớ đến giấc mơ đó, giấc mơ Tiểu Mộc bị vô số cảnh sát bao vây… rồi bị đưa lên xe tù. " Tôi hiểu rồi, hôm nay sư phụ muốn xòe bài để anh ta kết thúc tất cả mọi thứ." Quan Nghị Thanh thấy với tình huống hiện nay thì đây là cách giải quyết duy nhất, hơn nữa chuyện này phải làm càng nhanh càng tốt:

" Hoàn toàn ngược lại." Thân Lệnh Thần do dự một lát, rồi vẫn nói ra những điều muốn nói: " Hôm nay chỉ là bắt đầu thôi, Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình sắp được thả ra, tôi không biết cậu ta cố ý hay vô tình làm những chuyện này… nhưng tất cả những điều đó đủ để cậu ta có một chỗ đứng trong tổ chức tội phạm này rồi."

Quan Nghĩ Thanh sửng sốt nhìn Thân Lệnh Thần, vị sư phụ này sắt đá khác thường, e rằng hành trình nội tuyến nguy hiểm của Mộc Lâm Thâm giờ mới bắt đầu. Gần tới tám giờ tối mới nhìn thấy một chiếc xe Volkswagen Santana đen xì cũ kỹ đi về phía trường học. Xe chở đầy ắp chiến lợi phẩm mang về, phấn khích đến run rẩy cả người, Đại Hồ Lô một tay cầm một xấp tiền, Nhị Hồ Lô cũng một tay một xấp tiền, hai người thay nhau dùng tiền tát vào đối phương, tiếng “bốp bốp bốp” giòn giã vang lên không ngớt, má đau nhưng mà sướng. Thực sự là hai gã nhà nghèo chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy, một ngày gây án, cuối cùng là nghênh ngang đi rút hơn mười một vạn tệ ở ngân hàng, cướp một cái quỹ tiết kiệm chắc cũng chỉ đến mức là cùng? " Cất đi, đừng tiêu bừa bãi ... Quay về bảo chị Hồng chia cho mọi người, những người tới nhà bếp các nơi làm nằm vùng, một người được 3000, số còn lại chia cho trường học một chút, không thể ăn không ở không của người ta, tới cả chút tiền học phí cũng không trả thì người ta đuổi đi mất ... Nói với mọi người, hết thảy phải nghe theo sự chỉ huy thống nhất, ngàn vạn lần đừng tự ý hành động." Mộc Lâm Thâm dặn câu này nhiều lần rồi, nhưng y thấy dặn thêm vài lần cũng chẳng thừa, đây là căn cứ địa của bọn họ, phải biết vun vén gây dựng:

" Đúng thế, không nghe lời đánh chết mẹ luôn." Đại Hồ Lô nói:

" Đương nhiên rồi, chúng ta đang tống tiền có tổ chức, thằng nào ăn mảnh chết nghẹn đáng đời." Nhị Hồ Lô gật đầu:

Sự kính phục của hai huynh đệ Hồ Lô đã cuồn cuộn như nước chảy, sau đó cùng nhìn Mộc Lâm Thâm đầy trông mong:" Đại ca, mai còn đi nữa không?"

" Đương nhiên là phải đi rồi, đó gọi là một chiêu mới, ăn tận trời, phải rèn sắt khi còn nóng ..." Mộc Lâm Thâm biết chuyện này không thể làm lâu, phải tranh thủ lấy lợi ích lớn nhất. Trong đầu không khỏi nghĩ tới khách sạn Khánh Thần cha mình, y biết ông già đó, cực kỳ coi trọng nhà bếp, cầu kỳ nguyên vật liệu nấu nướng, tự chọn người trong bếp, muốn gài người vào đó không dễ. Phải phái kẻ cứng tay như Tiểu Thất, cái tên bỏ trốn cũng không quên vác nồi theo mới được. Nghĩ kỹ lại thôi, chẳng cần cố ý nhắm vào ông ta, đối xử như những nơi khác cũng được, nếu ông ta để sơ hở nắm trong tay mình, không thể trách mình thế thiên hành đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận