Nội Tuyến

Chương 150: Ai mới là kẻ ác. (1)

" Nhà là mày đi thuê hả?" Sau khi đánh giá qua tình hình xung quanh, một thằng thủ hạ hỏi:

" Vâng." Mộc Lâm Thâm thật thà đáp:

" Mày không phải người bản địa." Thằng khác nhìn Mộc Lâm Thâm khẳng định:

" Vâng, ánh mắt của đại ca chuẩn quá ạ." Mộc Lâm Thâm theo sau làm cái đuôi, vẻ mặt nịnh bợ:

" Tao dám nói chứng minh thư mày đưa cho tao là đồ giả." Mã Thổ Chuy thuận tay ném cái chứng minh thư còn chẳng thèm nhìn kỹ, giọng tức giận, thằng chó này láo quá là láo:

Giấy tờ như thế thì làm sao mà qua mắt được dân trong nghề, rắn chuột cùng một ổ cả, chẳng cần khai thì bọn chúng cũng biết nơi này làm cái gì. Mộc Lâm Thâm vẫn hết sức thật thà:" Không giấu gì đại ca, tôi có nhiều giấy tờ lắm, nhưng không có cái nào là thật đâu."

Câu này làm Ngốc Đản đang vờ vịt hí hoáy sử vòi nước trong nhà vệ sinh suýt phì cười, hắn thật sự không sao nghĩ ra được, rốt cuộc là cái hoàn cảnh nào đã nuôi dưỡng lên loại quái thai như Mộc Lâm Thâm. Cứ mỗi lần hắn nghĩ mình đã thích ứng rồi, đã hiểu tính cách của thằng nhãi này rồi, y lại như biến thành người khác, làm người ta phải bất ngờ. " Ấy, con bà mẹ nó, thằng bé này hư quá, trêu chọc mọi người đấy à? Các huynh đệ chạy uống công một chuyến, tiền xăng xe thì mày tính sao đây?" Mã Thổ Chuy nổi giận, gương mặt xấu xí trở nên hung dữ, loại người này căn bản không nằm trong danh sách khách hàng, muốn đưa tay tóm cổ áo Mộc Lâm Thâm:" Mày tưởng bọn tao là ngân hàng nhân dân đấy à, khôn hồn thì ..."

Tay dừng lại, lời cũng dùng luôn, vì Mộc Lâm Thâm đã tiêu sái rút ra mấy trăm đồng, cầm tiền ném vào ngực hắn, vẻ mặt cứ như đang bố thí cho ăn mày, không ngờ còn hung hăng hơn:" 500 đồng đủ xăng xe đi lại chưa? Không cho vay thì thôi, coi thường người ta đấy à? Cứ như mỗi mình các người cho vay tiền vậy ... Cửa ra ở đó, tự biến đi, bực mình."

Oa, thằng nhãi này ngông nghênh thật đấy, làm nghiệp vụ viên đã quá quen với chuyện người ta khúm núm với mình phải bất ngờ, Mã Thổ Chuy cúi xuống nhặt tiền lên, khi định cho vào túi thì nghe thấy thằng thủ hạ ho khẽ, hắn mới sực nhớ, hành vi của mình không ổn, con mẹ nó thế này chẳng hóa mình còn kém cỏi hơn cả bọn gái đứng đường à? Người ta vứt tiền xuống đất như bố thí ăn mày mà cũng nhặt. Mất mặt quá thể rồi. Cơ mà Mã Thổ Chuy huynh đệ lăn lộn giang hồ bao năm, phản ứng cũng nhanh, vỗ tiền lên bàn ra vẻ ta đây không cần, còn bổ xung thêm một câu chữa ngượng:" Không phải huynh đệ đây xem thường mày, nhưng mà mày phòng thì đi thuê, người thì ở vùng ngoài, chứng minh thư cũng không có nốt, mày cầm tiền của tao chạy mất thì tao đi đâu mà tìm? Ít nhất mày cũng kiếm một người địa phương để đảm bảo chứ."

" Người đảm bảo thì tôi không có, nhưng chữ tín thi tôi có."

Mộc Lâm Thâm bắt đầu rồi, phong thái tự tin như mình là chủ nhà thật vậy, mở một cái tủ ra, lấy cả đống chứng minh thư, thẻ ngân hàng ném lên bàn:" Chẳng ngại gì mà không nói, các anh cũng nhìn ra rồi, tôi làm cái nghề này, trừ khi là bị cảnh sát tới phá, nếu không làm sao có thể đi được? Biết số mày móc này giá trị bao nhiêu không?"

" Còn nữa, xem đi, đây là hợp đồng thuê nhà của tôi, tôi thuê hai năm, bây giờ tôi mới ở bốn tháng, tôi có ngốc đâu mà đi lỗ tiền thuê nhà cả năm chạy mất."

Mấy thứ máy móc nãy phủ vải lên giờ đã lột ra rồi, nào là máy in, má vi tính, mấy dập, máy quét, thêm cả một đống phôi chứng từ giả, Mộc Lâm Thâm chỉ vòng quanh phòng làm việc:" Nhìn thấy chưa, mỗi tờ này từ 200 tới 500 đồng đấy, tài nghệ của huynh đệ chúng tôi là tốt nhất, nếu không phải tôi vừa mới tăng thêm nghiệp vụ thẻ tín dụng rút tiền, cùng vói thẻ tín dụng hạn ngạch lớn, cần sắm thêm máy móc. Anh thử cho tiền tôi xem, tôi có cần không? Tiền tôi còn tự in được."

Hai tên nghiệp vụ viên cho vay lập tức đi tới sờ mò đống máy móc mà Mộc Lâm Thâm khoe ra, đánh giá giá trị của bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận