Nội Tuyến

Chương 258: Ác tướng ở trong tù. (3)

Hứa Phi có vẻ rất ác cảm với Du Tất Thắng, chen vào một câu:" Chà, Du gia đứng đầu thập bát lộ hảo hán mà gặp phải kết cục thế này à?"

" À ừ, thế này là khá lắm rồi đấy, có thể sống được lâu như tao, trong hắc đạo đã được coi là trường thọ." Du Tất Thắng nghiêm túc gật đầu, không hề thấy tình trạng của bản thân có gì đáng xấu hổ:

Hứa Phi như đấm phải gối bông, loại người này đừng mong ông ta biết hối cải, cuối cùng đành cưỡng ép phán tội thôi. Quan Nghị Thanh và Quách Vĩ lo lắng, thái độ Du Tất Thắng thế này, e là chẳng hỏi ra được gì. Thân Lệnh Thần lại chẳng sốt ruột, thong thả lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu, chỉ rít một hơi. Điếu thuốc đó ở tay phải hắn di chuyển qua giữa kẽ ngón tay, từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, hết sức trơn tru. Người khác nhìn vào động tác này, có lẽ cho rằng giống bọn học sinh thích ngoáy bút thôi, không để ý, không ngờ Du Tất Thắng ánh mắt có vẻ xa xăm:" Mày cũng chơi cái này à? Chơi được đấy, khá lâu rồi phải không?"

" Cũng khá lâu rồi." Thân Lệnh Thần đưa điều thuốc lên miệng, tay quét qua một cái, điếu thuốc trong khoảnh khắc tựa hồ biến mất. Tiếp đó hắn chu miệng thổi một cái, điếu thuốc lại hiện ra, vẫn ngậm ở trên môi, như chưa từng biến mất:

Một loạt động tác như biểu diễn ảo thuật làm cảnh sát xung quanh trố mắt nhìn, gương mặt Du Tất Thắng trông tinh thần hơn hẳn:" Nếu không phải gặp ở đây thì tao coi mày là người mình rồi ... Mày, xưng hô thế nào?"

" Họ Thân, tên Lệnh Thần, tôi không phải người Thượng Hải, nhưng nghe đại danh của Du gia đã lâu." Thân Lệnh Thần chắp tay lối giang hồ:

" Không cần phải khách khí, nhìn mày thì thấy là nhân tài đấy, sao mày lại đi mặc cảnh phục chứ, phí cả con người." Du Tất Thắng tiếc nuối, cứ như thấy người ta làm cảnh sát là sai nghề vậy, ở nơi bốn xung quanh đều là cảnh sát mà nói ra câu đó, thực sự là không biết sợ là gì nữa:

" Nam nhân sợ nhất làm nhầm nghề mà, thời gian đã quá lâu, thân bất do kỷ, Du gia chẳng phải cũng là như thế sao?" Thân Lệnh Thần chẳng ngờ lại thở dài, làm người ta không rõ là hắn sinh thương tiếc cho Du Tất Thắng hay là cảm thán làm sai nghề:

" Nói cũng phải, có điều tiểu huynh đệ, tao thực sự không giúp gì được cho mày, vụ này đúng là do cao thủ gây án, tao không làm ra được, cũng không cần phải làm, ở ngoài kia tao chẳng thiếu tiền." Du Tất Thắng thản nhiên nói, cảnh sát muốn lấy được hết tiền tích lũy bao năm của ông ta à, nằm mơ đi:

" Nhưng mà, Du gia, những thứ này giá trị lớn lắm đó!" Thẩm Lệnh Thần khẽ nhấn giọng, trong lời nói có chút phóng đại như đang dò xét. "Một cái két sắt như thế, bên trong chứa cổ vật, tranh quý, hồi đó đã trị giá vài nghìn vạn rồi. Đặt vào thời nay, giá trị còn cao hơn nữa ... Cả đời anh vất vả bao nhiêu năm, giá trị vụ án của anh cũng chắc cũng chỉ tầm tầm với thứ này thôi."

" Mẹ nó, ghê gớm vậy?" Du Tất Thắng rốt cuộc cũng phải kinh ngạc rồi, bực bội lải nhải:" Xem ra không có văn hóa đúng là không được, sớm biết thế tao khoét cái ổ đó có phải được cả đống tiền rồi không?"

Mọi người bị câu này làm dở khóc dở cười, không ngờ tới lúc này mà hắn ta vẫn còn khiếu hài hước như thế. Thân Lệnh Thần bật cười:" Đúng thế đấy, đám hậu bối bây giờ quả thật có chút trình độ ... Chúng tôi không biết phải làm sao, cho nên mới tới đây thỉnh giáo Du gia. Du gia, hút điếu thuốc."

Nói rồi ân cần đứng dậy, đưa một điếu thuốc, trong lúc vô thức, bầu không khí đối kháng dần trở nên dịu lại. Du Bất Thắng dần có thiện cảm hơn với Thân Lệnh Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận