Nội Tuyến

Chương 222: Ngàn dặm bám không rời. (3)

Diệp Thiên Thư báo cáo:" ... Theo tin tức thu được hiện giờ thì liên quan của Giả Phương Phi không nhiều, cô ấy vốn là cháu gái của Hà Ngọc Quý, được ông ta đưa vào trong tổ chức, chủ yếu phụ trách làm sổ sách. Theo lời khai của cô ta, nhiềm vụ của cô ta là đem tiền được chuyển tới phân phối theo danh sách. Toàn bộ sự vụ của đầu tư Vĩ Hằng bao gồm trang trí, tuyên truyền đều do cô ấy lo liệu, còn chuyện liên quan tới đa cấp không liên quan."

" À, nếu thế thì dễ xử lý hơn." Phạm Văn Kiệt vẫn còn chưa quyết định có nương nhẹ cho Giả Phương Phi không, nói thực ông ta vẫn thấy chưa đủ thuyết phục lắm:" Không có chứng cứ nào hả?"

" Không có ạ." Diệp Thiên Thư lắc đầu, cô gái này chắc chắn là có nhiều điểm hiềm nghi, nói không biết không liên quan gì tới hoạt động đa cấp, chỉ là là nói dối, nhưng mà chứng cứ bây giờ làm gì còn tìm được nữa, nếu có hiềm nghi trọng đại thì đáng bỏ công sức đào bới một phen, nhưng bây giờ chưa có chứng cứ nào chứng minh điều đó. " Thằng nhãi thối tha đó." Phạm Văn Kiệt trả lại di động:

Tâm tư lãnh đạo rất khó đoán, Diệp Thiên Thư cẩn thận nói:" Tiểu Mộc là chàng trai rất thức thời, hơn nữa cậu ấy nhìn người rất chuẩn, nếu như Giả Phương Phi mà có dính líu sâu vào vụ án này, sẽ không qua được đôi mắt cậu ấy, cậu ấy không dại gì mà tán tỉnh để chuốc lấy rắc rối vào người ... Cho nên tôi nghĩ là Giả Phương Phi chỉ liên quan bình thường tới vụ án thôi."

" Cái này tôi không hoàn toàn tán đồng với cậu, có điều nếu cô ta mà có hiềm nghi trọng đại thì thằng nhãi đó đã nhảy sang phe đối diện rồi." Phạm Văn Kiệt hừ một tiếng:

Diệp Thiên Thư không dám bình luận, tranh thủ lảng đi:" Tiểu tổ bọn họ thế nào rồi ạ?"

" Tôi đang định nói chuyện này đây, hôm nay đã là ngày thứ tám rồi, Lạc Quan Kỳ vừa mới gửi tin cho tôi nói bọn họ đã tới thành phố Châu Giang, cứ tiếp tục xuống phía nam thế này, chẳng lẽ lão già đó chạy sang Việt Nam luôn à?" Phạm Văn Kiệt không giầu nổi lo lắng, xuất cảnh làm nhiệm vụ sẽ là vấn đề rất phiền toái:

Muốn bắt lão điên đã biến mất đó, hơn nữa lại là một người điên với trí tuệ không tầm thường đâu phải chuyện dễ dàng. Ông ta không nhà không cửa, không nơi ở cố định, không có chứng minh thư, không có thẻ ngân hàng, hai mươi năm lăn lộn trong ổ đa cấp, có thể biến một người thành loại quái vật gì khó mà nắm được, chắc chắn không hành động như người bìn thường. " Bây giờ tôi cảm giác ngay cả đội chống buôn lậu bên phía công thương có vấn đề, Dương Mộng Lộ cung cấp chứng cứ tố cáo về tài khoản biến mất lại đúng vào thời điểm chúng ta hành động, thời gian quá chuẩn xác, quá khéo léo." Thời điểm diễn ra hành động có quá nhiều chuyện phải xử lý, quá nhiều thông tin rối rắm, đến bây giờ khi việc đã trôi qua, bình tĩnh nhìn lại Diệp Thiên Thư mới phát hiện ra rất nhiều nghi vấn:

Cũng chính nhờ Mộc Lâm Thâm nhắc bọn họ tới Lư Hồng Bác, Lạc Quan Kỳ rà soát lại sự việc, lần nữa đặt nghi vấn lên Dương Mộng Lộ. " Đúng thế, đây chính là chỗ cao minh của Lư Hồng Bác, không hổ danh bố già, nếu như Dương Mộng Lộ cũng bị ông ta thao túng, dùng danh nghĩa tố cáo để thoát thân ... Sau đó chúng ta sẽ vì xấu hổ không công khai chuyện này ra công chúng, chỉ có thể bắt dê thế tội rồi vội vàng kết án, như thế thì bọn chúng có thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật rồi." Phạm Văn Kiệt cũng là sau khi việc phát sinh mới tỉnh ngộ, đối thủ quá cao minh, ngay từ đầu bọn họ đặt trọng điểm chính là Lư Hồng Bác, mời Lạc Quan Kỳ về làm cố vấn, mời 3326 tới nằm vùng bên cạnh, giăng thiên la địa võng xung quanh ông ta, thế mà bị ông ta đánh lạc hướng chú ý sang chỗ khác, cuối cùng ôm tiền thoát thân:

Đi một vòng tròn, câu hỏi cũ giờ lặp lại, ông ta có điên thật không? Tất cả mọi người đều coi Lư Hồng Bác là kẻ điên, ông ta cũng lấy danh nghĩ kẻ điên tận tình biểu diễn. Chẳng những cảnh sát, đến ngay cả đám đầu mục trong tổ chức đa cấp cũng bị lừa, cho rằng giáo sư Lư là một kẻ mắc bệnh tâm thần, thích thuyết giảng, cho nên ai cũng lợi dụng ông ta. Nào biết rằng chính nhờ thông qua diễn giảng, cùng cặp mặt sắc bén, ông ta nắm rõ những tổ chức này như lòng bàn tay, tạo ra một "ông chủ Giả" không hề tồn tại để thao túng họ. Bọn họ nhận ra đã quá muộn, đối phương ung dung bố trí, tất nhiên là đã xóa hết dấu vết phạm tội, giờ chỉ có thể đợi mà thôi, đợi đột phá từ tiền tuyến. Có điều ngay từ đầu bọn họ cũng xác định chuyện này không dễ dàng, đối phương còn là cao thủ ẩn thân, chuyện thay đổi thân phận danh tính đối với chúng là như cơm bữa, sợ nhất là bọn chúng đã xuất cảnh, thế thì bọn chúng đã thực sự thoát rồi, vụ án này đành kết thúc một cách hồ đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận