Nội Tuyến

Chương 115: Giả điên thoát hiểm cảnh. (4)

" Có oan chết lũ chúng mày cũng đáng đời, trả lương cho chúng mày cao như thế, vậy mà một thằng nhãi ranh cũng không trông coi nổi." Ông chủ Hà hết đá Trương Cuồng, lại tát thêm cho Đại Đầu, Đại Chủy một phát nữa rồi ngồi xuống, ba cái thằng ngu, nghĩ tới chuyện vừa rồi lại bật cười, ài, cái chuyện thối tha quỷ quái gì chứ, chỉ tay Tiểu Mộc:" Mày ..."

Mộc Lâm Thâm vội nói trước:" Ông chủ Hà có chuyện gì cứ sai bảo, nếu tôi không làm được, làm không tốt, ông hãy phạt được không? Mấy thằng kia toàn bọn vô dụng, một mình tôi là làm được rồi."

" Thôi, về về phòng đi." Hà Ngọc Quý xua tay, giờ muốn truy cứu chuyện kia cũng vô vị rồi:

Thế là nhẹ nhàng qua ải rồi, Mộc Lâm Thâm hưng phấn "vâng" một tiếng chạy mất, ba tên ngốc kia vẫn đứng đực mặt như ngỗng ỉa. Ông chủ Hà nhìn bộ dạng ngu ngốc của bọn chúng mà bực mình, chỉ tay lên lầu:" Chúng mày còn đứng đó làm gì cả, đi trông coi thằng đó đi, nếu để nó c hạy lần nữa, tao thiến chúng mày."

Thế là một đôi rưỡi anh em xui xẻo cúi đầu lên lầu, đi sát qua bên Dương Mộng Lộ vẫn còn đang cười không dứt, lần này chẳng còn tâm trạng nhìn mỹ nhân. Đại Đầu đi trước ôm một bên má ran rát, uất ức nói:" Đáng lẽ là phải đánh thằng đó, sao lại thành chúng ta ăn đòn thế?"

" Đúng vậy, sao lại trút giận lên chúng ta chứ?" Đại Chủy ấm ức vô cùng:

Trương Cuồng lúc này hiểu thằng nhãi đó cố tình bày trò rồi, cũng tranh thủ mình bị oan ức, kéo gần quan hệ với hai người kia:" Còn không à, tức chết đi được, không coi ba anh em ta là người."

Ba người trông ở cửa, Mộc Lâm Thâm trốn trong phòng, ngồi ở góc tường, cười tới toàn thân co giật, nãy giờ y nhịn cười cũng khổ lắm chứ sung sướng gì. Đợi cho đám người kia đi hết, Dương Mộng Lộ và Lư Hồng Bác mới xuống lầu, một phen kinh sợ biến thành một vở hài kịch, không ngờ cuối cùng lại kết thúc như thế. Hà Ngọc Quý lúc này đã nguôi giận hoàn toàn, toàn thân đầy tinh thần, tất nhiên đề tài lại chuyển sang chuyện kiếm tiền. " Đã biết sự lợi hại của thằng nhóc đó chưa? Rõ ràng là tội của nó, cuối cùng đem tai họa di chuyển lên người ta tên ngốc đáng thương kia." Lư Hồng Bác cười khà khà:

Dương Mộng Lộ giải thích bổ xung thay ông ta:" Giám đốc Hà, anh cũng thành đối tượng thí nghiệm của cậu ta."

" À, đúng thế, vốn tôi định cho thằng nhãi ranh đó một trận cơ." Hà Ngọc Quý tất nhiên là phát hiện rồi, thằng nhãi đó vì thoát tội mà mồm loa mép giải một hồi, làm ông ta đánh oan mấy người kia, có điều giờ cũng chẳng giận nổi nữa, dù sao cũng đánh một trận phát tiết đủ rồi:" Tìm được là tốt, nếu không tìm ra, tổn thất là chuyện nhỏ, sợ là cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ. Mồm mép chút không sao, chúng ta dùng y là vì cái mồm mà."

" Ông phải xử trí cho tốt, thằng nhãi đó không dính lông đã tinh ranh như khỉ vậy." Lư Hồng Bác cảnh cáo:

" Vậy có tiếp tục dùng không?" Hà Ngọc Quý ngần ngừ, một tên thủ hạ khó quản lý như thế cũng phiền lắm:

" Ít nhất dùng cậu ta không cần lo vấn đề an toàn, nếu không thì cậu ta sớm chạy đi báo cảnh sát rồi, chúng ta làm sao mà tìm được chứ?" Dương Mộng Lộ lại yên tâm hơn trước, cùng lắm y không làm được lại trốn lần nữa thôi, không lo chuyện bảo mật:

" Phải rồi, tiền đâu ra để thằng nhóc đó mua vé xe đi?" Lư Hồng Bác vẫn cẩn thận hỏi:

" Thằng nhãi đó chứ, cái thắt lưng LV giá cả vạn, mà nó bán lấy mấy trăm, yên tâm tôi cho người đi tra xem có đúng thế không." Hà Ngọc Quý gạt đi:" Không nói chuyện này nữa, tiếp tục phi vụ kia ..."

Ở đại sảnh, ba người kia thương lượng công việc, ở trên lầu một mình Trương Cuồng trông coi ba người, mói lo cũ vừa yên, chuyện phiền lòng mới lại tới. Trừ thằng nhãi ranh Tiểu Mộc khác thường đó ra, cái đám đa cấp này cũng khó chơi hơn bất kỳ đội ngũ đa cấp nào mà hắn từng gặp. Ví dụ bọn họ bàn việc, phân chia cấp bậc rõ ràng, cấp dưới gặp cấp trên, cung kính chẳng khác gì thái giám gặp hoàng đế. Hay như chuyện họ làm, trước giờ không để lộ ra mảy may, luôn tới nơi mới biết. Kỳ luật lại luôn nghiêm ngặt, không cho phép đi một mình, không được tùy tiện gọi điện thoại, không được tùy tiện trò chuyện, đúng là trói buộc con rồng như hắn thành cá chạch luôn. Chứ sao nữa, căn bản không cách nào biết được đối phương thương lượng cái gì, muốn lén lút nghe trộm cũng không được, rời vị trí là bị nghi ngay, không chỉ Tiểu Mộc bị hạn chế tự do, bọn họ cũng vậy. Một lúc sau ba người ông chủ Hà lên lầu, dựa theo quy củ, thủ hạ phải đứng nghiêm cách mấy mét, không được tùy ý tiếp cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận