Nội Tuyến

Chương 737: Kiếm bạt cung giương. (2)

Đã tới cuối ngày, cái nắng oi bức xen lẫn với không khí ô nhiễm khiến người ta đứng ngoài trời vài phút đã cảm giác không thoải mái, cửa xe vừa mới đóng lại, tức thì khiến người ta ở không gian khác, điều hòa mát lạnh, thoảng mùi hương bạc hà và mùi nước hoa nữ cao cấp. “ Em toàn mồ hôi thôi.” Đại Quỳnh Thi cười khúc khích đẩy mặt Qua Tỳ ra, không cho hắn hôn mình: “Chuyện gì mà anh vui vẻ vậy?”

" À, lại bàn xong một vụ làm ăn thôi mà, với lại anh chỉ cần nhìn thấy em là vui vẻ rồi.” Qua Tỳ nhìn Đại Quỳnh Thi mặc bộ đồ công sở đơn giản vẫn hấp dẫn chết người, nhất là đôi chân dài bọc trong đôi tất đen rất mỏng, hết sức gợi cảm:” Em muốn đi đâu?"

" Tới Kim Tọa nhé?"

" Ok, anh thích dùng chi tiêu để thể hiện sức hút của mình."

Xe chạy chưa được bao xa thì đã kẹt ở đèn đỏ, chưa đi xa lắm, rồi tắc đường, đành chịu thôi, giờ cao điểm mà. Trong lúc chờ đợi, điện thoại của Qua Tỳ phát ra tiếng báo, hắn cầm lên nhìn, đó là thông báo tin nhắn tức thời, hình như có vẻ do dự. Đại Quỳnh Thi cố ý nói: “Anh có thể xuống xe gọi điện, hay có cần em tránh đi không?”

“ Có cần phải vậy không? Chỉ là xác định thời gian giao hàng và giá cả thôi mà… Anh có thể cho em xem, trong điện thoại của anh ngoài em ra, thậm chí chẳng có số liên lạc của bất kỳ người phụ nữ nào.” Qua Tỳ đưa điện thoại lên trước mặt Đại Quỳnh Thi để chứng minh sự trong sạch:

Đại Quỳnh Thi ôm lấy hắn, trao một nụ hôn đắm đuối rồi tựa đầu lên vai, tuy thế, cô vẫn nhìn vào màn hình, nam nhân ấy mà, không tin hoàn toàn được đâu. Trên điện thoại hiển thị tin nhắn: Ảnh chứng minh đã gửi qua rồi. OK, để tôi kiểm tra thêm. Qua Tỳ trả lời ngay trước mặt Đại Quỳnh Thi, khi nhận tin nhắn, hắn không quên quay sang hôn mỹ nhân bên cạnh một cái. Nhưng không ngờ, ánh mắt của Đại Quỳnh Thi chợt khựng lại, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại có liên lạc với y? Thế giới này thật nhỏ bé quá!"

“Gì cơ? Em biết người này?” Qua Tỳ giật mình hoảng hốt, người trên giấy tờ này rõ ràng không thể ở cùng thế giới với cô ấy được:

“Không phải bạn học của em sao, Tiểu Mộc… Ơ? Khoan, không đúng. Tên anh ta là Mộc Lâm Thâm, sao lại thành Mộc Vạn Bác rồi?” Đại Quỳnh Thi bối rối nói, thông tin trên giấy tờ dường như có gì đó không khớp:

" Em nhìn rõ lại xem." Qua Tỳ thận trọng nói:

" Ảnh thì đúng, chỉ có tên và địa chỉ không đúng, lạ thế nhỉ?" Đại Quỳnh Thi lướt tay qua trên điện thoại của hắn, thấy mấy bức ảnh khác, khẳng định:" Đúng rồi, là anh ta đấy, sao lại là Mộc Vạn Bác, các anh nhầm à?"

" Vậy y làm cái gì?" Qua Tỳ kinh sợ hỏi:

"Không nghề nghiệp, cha anh ta là chủ một nhà hàng, rất giàu, hồi xưa còn theo đuổi em nữa... Sau đó, vì không nên người nên bị cha anh ta đuổi ra khỏi nhà. Còn sau đó làm gì thì em không biết nữa, chắc chắn chẳng làm được việc gì tốt đâu." Đại Quỳnh Thi khẳng định, tiếng tăm người này trong đám bạn học chẳng tốt đẹp gì:

" Nhà giàu lắm à?" Qua Tỳ không hiểu:

" Rất giàu có, đã mở nhà hàng gần ba mươi năm rồi, khách sạn Khánh Thần, một thương hiệu lâu đời ở Thượng Hải, chúng ta từng tới đó ăn đấy ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận