Nội Tuyến

Chương 391: Kẻ mang ngọc có tội. (1)

Thân Lệnh Thần và Quan Nghị Thanh đến gần Trường dạy nghề đầu bếp phân hiệu Nam Hối vào lúc ba giờ chiều, bọn họ không hề kinh động đến đồn cảnh sát địa phương, vào lúc này, cách làm thường dùng của cảnh sát Trung Quốc bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn và Quan Nghị Thanh chia nhau đến các cửa hàng tạp hóa nhỏ, quán ăn nhỏ gần đó, vừa mua đồ vừa bắt chuyện, cũng như hỏi thăm những người dân đi hóng mát buổi chiều ở đây, mất một tiếng đồng hồ, đã thu thập được không ít thông tin về phân hiệu đầu bếp Nam Hối. Trường này do khu dân cư mở, không có giấy phép nên cũng không đăng ký, Quan Nghị Thanh dùng Thiên Võng cũng không tra ra được thông tin gì. Học viên chủ yếu là thanh niên ở vùng ven thành phố lân cận và những người không trụ được ở các nhà máy trong thành phố, học phí thấp, lại còn được giới thiệu việc làm, nên việc làm ăn cũng khá tốt. Ngành ăn uống cần rất nhiều lao động giá rẻ, mà nơi này tuy không có giấy phép mở trường, nhưng lại có đường dây cấp chứng chỉ, nên trở thành lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người. Cảnh sát không quản được những trường học giả hiệu mọc lên như nấm sau mưa đó, Quan Nghị Thanh cũng không lạ gì cái luật bất thành văn này, nhưng điều cô thắc mắc là, nhiều lưu manh tụ tập ở đây như vậy mà lại không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sự thật đúng là như thế, theo lời dân cư xung quanh kể, không có gì khác biệt, buôn bán tốt hơn một chút, gần đây có nhiều học viên hơn thì phải. Thân Lệnh Thần giải thích cho cô: “ Đến cả cái này mà cô cũng không hiểu sao? Chỗ này là hang ổ của bọn chúng, chắc chắn là thỏ sẽ không ăn cỏ ngay cạnh hang, hễ đi gây rối là kéo nhau lên thành phố, gây rối xong lại về đây ngủ, trách sao tôi vắt óc cũng không nghĩ ra được, bọn chúng lại trốn ngay dưới mắt chúng ta."

Lời giải thích này khiến Quan Nghị Thanh bật cười, tới bây giờ cô vẫn chưa ý thức được tình hình nghiêm trọng:" Anh ta muốn làm cái gì nhỉ? Thu nhận tàn quân của Mã Ngọc Binh, Hà Thật, Mao Thế Bình, gây dựng lực lượng à?"

Đó là một đám lưu manh, côn đồ, trộm cướp, ác ôn, dù Thân Lệnh Thần đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát, cũng không ngờ lại thành ra thế này, bồi dưỡng nội tuyến, không ngờ lại đưa cho đối phương một tên cầm đầu, còn tự rước họa vào thân, cậu ta dẫn cả bọn đến Thượng Hải gây án rồi. Hắn đi qua đi lại chẳng biết làm sao, hết thở dài chỉ biết thở dài:" Trước nay chỉ có cậu ta nhìn thấu chúng ta, chúng ta chưa bao giờ nhìn thấu cậu ấy, từ đầu tôi đã quá kiêu ngạo."

Khấu khí hết sức hụt hẫng, bảo sao người ta lại là nội tuyến đỏ hiếm hoi, thực sự là không phải người bình thường có thể làm được. " Nhưng bây giờ lại đi ngược với mục tiêu ban đầu rồi, Phan Song Long đột nhiên bị bắt, cuộc truy bắt ở Hàng Châu thất bại, chắc chắn là đã đánh động đến bọn chúng. Bây giờ Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình thì cây đổ bầy khỉ tan, những kẻ bị bắt thì chúng ta không thẩm vấn được gì, những kẻ chưa bị bắt thì lại tụ tập ở đây, bây giờ phải làm sao đây?" Quan Nghị Thanh dở khóc dở cười nói, Thân Lệnh Thần im lặng không nói gì, cô lại nói thêm một câu hỏi: " Sư phụ, hướng đi của chúng ta rốt cuộc có đúng không? Nếu nói là không liên quan thì Phan Song Long lại có quan hệ với Mã Ngọc Binh, Hà Thật, Mao Thế Bình, hơn nữa còn có quan hệ nam nữ với Tống Lệ Quyên. Nhưng nếu nói là có liên quan thì đám trộm vặt này lại chẳng dính dáng gì đến bọn trộm cướp lớn, thủ đoạn gây án cũng hoàn toàn khác nhau."

" Chuyên ngành của cô là gì?" Thân Lệnh Thân bỗng hỏi một câu chẳng liên quan:

" Pháp luật và xã hội học." Quan Nghị Thanh đáp theo thói quen:

" Có sở thích nghiệp dư gì không?"

" Xem phim, đánh cầu lông."

"Chính là như thế đấy, chuyên ngành cô học, nghề nghiệp cô làm, cùng với sở thích của cô, tất cả hợp thành cuộc sống của cô, không nhất thiết có liên quan đến nhau … Cuộc sống của một tên trộm giang hồ cũng không thể chỉ có gây án được, hơn nữa, chẳng ai sinh ra đã là trộm cả, chẳng phải đều là từng bước từng bước tích lũy mà thành sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận