Nội Tuyến

Chương 550: Những con đường khác nhau. (4)

Bệnh viện Hoa Kiều, thành phố Thượng Hải, hôm nay là một ngày đặc biệt. Mộc Lâm Thâm xuất hiện ở đây một cách lén lút, cứ như đi gây án vậy. Bạn bè của y không nhiều, chỉ có mỗi một người tên Nhạc Tử. Hai người ngồi nép bên cạnh bồn hoa nhỏ ở khu điều trị nội trú, trông như đang chờ đợi điều gì đó. Nhạc Tử lẩm bẩm như niệm chú: "Con gái, con gái, con gái, con gái ..."

Hắn đang cầu nguyện đấy, nhưng cầu nguyện cái gì? À, cầu nguyện cho mẹ kế của Tiểu Mộc là Trọng Hiểu Mai sinh một bé gái. Tâm tư này của Nhạc Tử có lẽ ngay cả đầu óc cỡ Mộc Lâm Thâm cũng không đoán được, kéo hắn hỏi: "Này, Nhạc Tử, mẹ kế của tao sinh con thì liên quan gì đến mày mà mày sốt ruột thế?"

“ Sao lại không sốt ruột được? Nếu là sinh con gái thì sau tuổi 40 mày còn có cơ hội trở thành phú hào, nhưng nếu là con trai thì tao nghĩ là nguy hiểm rồi … Vì vậy, để đảm bảo cho nửa đời sau của tao, tốt nhất vẫn nên là con gái, để tránh sau này tao nghèo rồi không có chỗ nào đi vay tiền.” Nhạc Tử nghiêm túc nói, không ngờ hắn lại nhìn xa trông rộng như thế:

Nói đến việc này, Mộc Lâm Thâm lại nhỏ giọng hỏi: "Như Hoa thế nào rồi? Bây giờ thị trường chứng khoán đang ảm đạm, liệu hắn có gặp chuyện gì không?"

“ Cái này à, biết nói thế nào nhỉ?” Nhạc Tử lo lắng nói: “ giám đốc Như Hoa… à không, giám đốc Tôn bây giờ chỉ mặc đồ màu đỏ, từ quần áo đến cả quần lót và tất cũng phải màu đỏ. Mày không biết thằng đó thành ra sao đâu… Trời ạ, hai mắt trợn ngược như ma cà rồng vậy, đỏ ngầu lên nhìn phát khiếp.”

" Hắn lỗ bao nhiêu thế?" Mộc Lâm Thâm thở dài, đáng lẽ lúc này y phải hả hê mới đúng, nhưng trái lại, không ngờ lại có chút lo lắng cho người ta:

" Mày nói thừa đấy à? Chuyện này tao dám hỏi chuyện này sao, đang tránh hắn đây, chẳng may hắn nhớ khoản tiền cũ tao nợ thì toi." Nhạc Tử nói xong nhìn Mộc Lâm Thâm đầy nghi ngờ, ghé tai thằng bạn hỏi nhỏ:" Này, không phải mày vẫn lưu luyến vợ người ta đấy chứ? Cơ hội tốt."

" Vụ hôn nhân này chắc là cũng sắp xong rồi hả?" Mộc Lâm Thâm thấy trước rồi, lẽ thường tình của con người thôi:

Nhạc Tử gật đầu cười rất đểu:" Ừ, sắp bị người ta lột tới cả sàn nhà rồi mà, vợ chắc sớm thành của người khác thôi."

" Mày đừng có mà mừng thầm, tao đang buồn bực đây, tình hình này muốn kéo cũng không kéo nổi hắn."

" Ê, ê, mày đáng nói cái gì điên khùng vậy, đến quốc gia còn không kéo nổi thị trường đi lên, mày là cái rắm gì chứ? May mà tao không có tiền, nếu không chuyến này coi như hiến thân cho thị trường chứng khoán luôn." Nhạc Tử vì không có tiền nên hắn cũng không bị lỗ, hắn nhìn người khác gặp họa còn vui hơn mình cả mình được tiền:

Đây là cái thằng sống tâm vô lo, chẳng thèm chấp làm gì. Đúng lúc này có điện thoại gọi tới, Mộc Lâm Thâm đứng lên nhận điện thoại, Nhạc Tử thì vẫn ngồi đó cầu nguyện như thằng khùng: "Con gái, con gái, con gái, con gái ..."

Phía bên kia điện thoại là giọng Quan Nghị Thanh:" Này, anh đang ở đâu thế?"

" Ừm ... Thượng Hải."

" Nói với anh chuyện này, tôi nay xử trưởng Lâm, sư phụ tôi với cả Quách Vĩ tụ tập, anh cũng tới đi."

" Tôi có việc."

" Anh thôi đi, nhờ tôi nghe ngóng chuyện của anh thì không sao, tôi có chút chuyện thì anh lại kiếm cớ hả, anh có chuyện gì chứ?" Quan Nghị Thanh không khách sáo gì hết:

" Chuyện này ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận