Nội Tuyến

Chương 576: Một thoáng lướt qua. (1)

Khách sạn Westin Thượng Hải, nằm ở trung tâm phồn hoa nhất thành phố, cách ngoại than chỉ hai con phố, đây là một khách sạn 5 sao có vị trí cực kỳ ưu việt, ở thành phố chi phí sinh hoạt đắt đỏ nhất trong nước này, khỏi nói điều đó có ý nghĩa gì .... Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đảng Ái Dân vẫn bị Mộc Lâm Thâm chơi một vố. Lúc gọi món, Mộc Lâm Thâm đọc tên một phần gan ngỗng, rồi quay sang hỏi hắn: “ Có phải hơi đắt không?”

Bao nhiêu người ở đây, mặt mũi đâu thể mất, Đảng Ái Dân vội lắc đầu: “Không sao, không sao.”

Mộc Lâm Thâm lại gọi thêm hàu sống, hỏi tiếp: “Cái này có hơi mắc không?”

Đảng Ái Dân vẫn lắc đầu lia lịa: “Không mắc, không mắc, thử đi, mọi người cùng thử.”

" Ồ, vậy thì mỗi người hai con nhé…” Mộc Lâm Thâm tiếp tục gọi món, mặt rõ thật thà: “ Có cua hoàng đế không?”

Phục vụ thấy khách có vẻ như không quen thuộc lắm, khéo léo nói: “Có ạ, nhưng giá hơi cao…”

Đảng Ái Dân lập tức cướp lời: “Không đắt, không đắt! Muốn ăn gì thì cứ gọi, hiếm khi mọi người tụ tập, cứ vui là chính!”

Ồ, Mộc Lâm Thâm giơ ngón cái, hào sảng nói:" Thế cho ba cân đi."

Thân Lệnh Thần thực sự không đành lòng nhìn nữa, Đảng Ái Dân quả nhiên là hoàn toàn không biết giá! Tiểu Mộc lần này chơi hơi ác rồi. May mà Phàn Tái Lệ là người tinh ý, đợi nhân viên phục vụ đi khuất, cô liền cầm thực đơn đưa cho Đảng Ái Dân xem. Chỉ một cái liếc mắt thôi mà Đảng Ái Dân như bị sét đánh trúng, cơ mặt giật liên hồi. Đó là một kiểu biểu cảm vừa khóc không ra nước mắt, thế mà lại còn phải cố gắng gượng cười như không có chuyện gì xảy ra. " Ấy Ngốc Đản, anh không khỏe à?" Mộc Lâm Thâm quan tâm hỏi:

" Không sao, không sao." Đảng Ái Dân vội vàng xua tay, chuyến này có ăn mỳ tôm cả năm cũng phải giữ thể diện, bao nhiêu đồng nghiệp Thượng Hải thế này, không thể làm mất mặt cảnh sát An Huy:

" Cái tên Ngốc Đản là sao thế?" Phàn Tái Lệ tò mò hỏi:

Vị nữ cảnh sát này trông giống như em gái của Ngốc Đản, thân hình cao lớn, giọng nói còn oang oang hơn cả dáng người. Mộc Lâm Thâm cười, chỉ tay nói: “Chính là anh ấy đấy.”

"Ồ." Phàn Tái Lệ hiểu ra, chắc đây chỉ là biệt danh lúc làm nằm vùng mà thôi:

Cô ngầm quan sát nội tuyến mà mình đã tìm kiếm suốt bao ngày, cảm thấy hơi thất vọng, dáng vẻ à, nói khách khí một chút là có phong thái nghệ sĩ, nói thẳng một chút một tên lưu manh. Trong mắt cô, cách ăn mặc của y đúng là chẳng ra thể thống gì, quần thì rách, áo thì áo trong dài hơn áo ngoài, là thứ áo da đính đầy phụ kiện phức tạp, kiểu ngôi sao nhạc rock, lại còn đeo khuyên tai. Thế mà tên này lại tự cho mình là hay ho lắm, ngồi đó với cái vẻ dương dương đắc ý, thản nhiên ăn uống chẳng chút bận tâm người khác. Trong khi đó, mấy người đồng nghiệp từ Thượng Hải Hải lại ăn chẳng thấy ngon, làm bữa cơm trở nên gượng gạo. Suốt bữa, chẳng những không ai bàn đến vụ án, mà đến chuyện tình cảm cũng chẳng có mấy câu, hỏi tới cuộc sống của y thì y lảng đi, bầu không khí ngượng ngùng vô cùng. Khổ sở nhất chắc chắn là Đảng Ái Dân, món ăn vốn đã không hợp khẩu vị, lại còn xót tiền đến quặn lòng, mỗi miếng cắn xuống là cả mấy trăm bay đi, ai mà chịu nổi chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận