Nội Tuyến

Chương 346: Mắt lửa thấu hồng trần. (5)

" Í anh nói cô ấy là ..." Quan Nghị Thanh đương nhiên nhận ra, chẳng phải những lời mô ta kia rất giống mình sao, định nói là cảnh sát cơ, nhưng sửa lời:" Công vụ viên? "

Mộc Lâm Thâm nói chắc nịch:" Đúng, ít nhất là nhân viên theo ngành nghề rất nghiêm túc."

Quan Nghị Thanh chẳng hiểu sao nghe giọng điệu của Mộc Lâm Thâm khiến cô rất không thoải mái, cô cảm nhận được có sự giễu cợt trong đó:" Hừ, đó là thành kiến của anh với người trong thể chế, hơn nữa cô ta là nghi phạm, anh có nhầm không vậy?"

Mộc Lâm Thâm xem thường:" Cô sở trường về dữ liệu, vậy làm cuộc điều tra xem tra xem, tôi tin tỷ lệ kẻ xấu trong công vụ viên chẳng thấp hơn bất kỳ quần thể nào."

Thân Lệnh Thần thấy Quan Nghị Thanh còn định tranh cãi thì cản lại, hai đứa này như oan gia vậy, hỏi" Chỉ bằng vậy thôi à?"

Mộc Lâm Thâm chỉ tay vào bức hình:" Thế còn chưa đủ à? Anh nhìn đi cổ tay không có trang sức, móng tay không sơn màu. Cô ấy còn chưa đến tuổi trung niên, từ vóc dáng tôi đoán trên 30, nhưng với cách ăn mặc thế này, đảm bảo sẽ bị những người phụ nữ yêu cái đẹp cười chê. Còn cái túi xách, các anh không thấy nó quá tầm thường sao? To lớn, thô kệch, màu thì xỉn. Tuy nhiên, nó lại rất thực dụng, rất giống với kiểu thẩm mỹ tệ hại đặc trưng của các công chức."

Quan Nghị Thanh đỏ mặt, cảm thấy Mộc Lâm Thâm đang nói mỉa mình:" Nhỡ người ta cố ý hóa trang ra như thế lừa bọn ngốc như anh thì sao?"

" Nếu cố ý, cô ta sẽ không tự nhiên thế này, cũng không thể có sự kết hợp hoàn hảo như vậy các phần như thế ... Cô nhìn cách cô ấy đi kìa." Mộc Lâm Thâm kéo Quan Nghị Thanh đứng dậy, nói như ra lệnh: "Đi vài bước đi, đến cửa rồi quay lại ... Lão Thân, tự quan sát nhé! Nào, đi đi chứ!"

Quản Nghị Thanh tức tối, đôi má phồng lên như bánh bao vì giận, nhưng sư phụ ra hiệu rồi, chẳng còn cách nào khác, đành làm theo lời Mộc Lâm Thâm, bước tới cửa rồi quay lại. Thẩm Lệnh Trần tập trung quan sát, sau khi so sánh với đoạn ghi hình, đôi mắt hắn chợt sáng lên, như thể vừa bắt được một tia sáng lóe lên trong ý tưởng. Thế nhưng, tư duy bị giới hạn ở đâu đó khiến hắn không thể diễn đạt được điều gì rõ ràng. Ở mặt này Mộc Lâm Thâm rất tự tin đánh gia “ Gái gọi đi bộ thì đi ưỡn ẹo, lắc lư như rắn, những người làm công sở thì đi vội vàng, mắt chỉ nhìn vào mục tiêu, cô gái thích thời trang thì bước đi như trên sàn catwalk, mỗi bước đều như muốn thành cảnh quay biểu diễn. Còn công chức các vị thì khác! Đi một cách thẳng tắp, ngực ưỡn lên, mắt nhìn thẳng phía trước, từ phía sau nhìn lại thì không nghiêng ngả, không kéo lê bước chân ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận