Nội Tuyến

Chương 402: Đêm khuya gió lạnh. (7)

" Cả thằng này cũng ném vào đi." Ngũ ca bỏ lại một câu rồi xoay người đi:

" Con mẹ mày, tao không phải là nội gián mà chúng mày cũng làm thế à?" Mộc Lâm Thâm tức tới bể phổi, vùng vẫy chửi bới:

" Ha ha ha, mày biết nhiều như thế, sao có thể để lại chứ?" Một thằng nói:

" Thế này là tốt rồi đấy, còn hơn là phơi xác ngoài đường như chó hoang, ít ra mày còn có cái quan tài." Thằng khác nói:

Mấy người đi tới khiêng Mộc Lâm Thâm lên nép vào thùng, giây phút nắp thùng đóng lại, chỉ nghe thấy tiếng chửi bới không dứt của y truyền ra:" Địt con mẹ chúng mày, chúng mày nhớ mặt tao, nhớ lời tao, tao mà không chết sẽ quay lại giết chết từng người trong lũ chúng mày, địt con mẹ lũ chó ..."

Rầm, cái đinh cuối cùng đóng lại, tiếng chửi bới bị cách tuyệt, cái thùng vẫn lắc lư, chứng tỏ người trong đó đang rất điên cuồng, nhưng chẳng bao đâu dừng lại, mấy tên ăn mặc kiểu công nhân vật tài khiếng thùng lên cốp sau xe, hai chiếc xe khởi động rời đi ... Nằm trong thái thùng chật chội, tối tăm, muốn duỗi người ra cũng không thể, dù có sức cũng chẳng có không gian thi triển, bóng tối, kèm cảm giác ngộp thở làm Mộc Lâm Thâm rốt cuộc đã hiểu thế nào gọi là xã hội đen. Đó một thế giới làm những việc phạm pháp vượt qua tất cả những quy tắc bình thường trong cuộc sống mà y có thể tưởng tượng ra. Ví như cảnh ngộ của y bây giờ. Vốn dĩ chỉ cho rằng chúng thử thái độ của mình, kết quả lại rơi xuống hố, vốn dĩ chỉ muốn kiếm miếng ăn qua ngày thôi, kết quả lại không kiềm được làm bậy, vốn dĩ chỉ muốn kiếm chút tiền rồi cao chạy xa bay, nhưng không ngờ lại càng lún càng sâu. Hơn nữa tất cả những điều này đều xảy ra một cách vô thức, không hề hay biết, khoảnh khắc trước chị Hồng và Lão Qua còn nói chuyện rất bình tĩnh, khoảnh khắc sau đã trở mặt thành thù. Địt mẹ chúng mày, địt con mẹ tất cả chúng mày

Tay bị trói chặt, trong chiếc thùng nhỏ vừa vặn một người, chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích, ngay cả ngồi thẳng cũng không được. Trong tình cảnh này, y biết mọi giãy giụa và kêu cứu đều vô ích, giống như hình phạt cho vào lồng heo rồi thả xuống sông thời xưa. Sự sợ hãi như một con sâu bò lan trong lòng y, leo lên trên trán, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại lạnh toát đến tận xương tủy, đặc biệt là khi nghe thoang thoảng tiếng kêu cứu của Hắc Cương, càng khiến y rùng mình kinh hãi. Chết ư, vậy là mình cứ thế này mà chết đi ư? Chết là khái niệm như thế nào, một chàng trai trẻ như Mộc Lâm Thâm hoàn toàn không có nhận thức đó, có phải là sẽ như mẹ, nằm yên tĩnh trong mộ không? Cảnh tượng đó có vẻ yên bình. Hay là như những vụ án mà y từng tiếp xúc? Trong các ngành tư pháp và tâm lý học tội phạm, những sinh viên ‘gu nặng’ sẽ dùng những bức ảnh giết người cực kỳ ghê rợn để thử thách giới hạn chịu đựng của bản thân. Kết quả thử thách của Mộc Lâm Thâm là: biến thái hạng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận