Nội Tuyến

Chương 457: Lấy thân làm cung. (1)

Khi trời còn mờ mờ sáng, một chiếc BMW 7 Series đã đỗ trước cổng đại đội hình sự số 5 của thành phố Hàng Châu, một nam nhân đầu trọc, tai to mặt lớn, bụng phệ bước vào đội. Không cần nhìn cũng biết đó là cha của Tô công tử bị bắt nhầm ngày hôm qua, cha con họ giống nhau như đúc. Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của ông ta, các cảnh sát trong lòng đều hơi lo lắng, dù sao thì cũng đã bắt nhầm người, lại còn là bắt người trái phép, nếu ông ta thật sự gây sự thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay. Ban đầu, họ định giấu chuyện này đi, lén lút thả người, mhưng mà Tô công tử cứ khóc lóc om sòm, một lúc lại nằm ra đất co giật, sùi bọt mép khiến đám cảnh sát hết sức hoảng sợ. Đám đại thiếu gia này tinh thần rất yếu, chẳng may kích thích sợ hãi quá độ có vấn đề gì thì bọn họ thảm. Cho nên cuối cùng không sai lầm nữa, họ đành phải thông báo cho gia đình, nếu xảy ra chuyện gì trong đội hình sự thì ai chịu trách nhiệm nổi chứ? Đội trưởng Trần Thiếu Dương cả đêm không ngủ, mặt mày bơ phờ, vẫn phải gượng cười đi ra nghênh đón, đâu còn cái vẻ hung hăng như hôm qua, miệng liên tục nói xin lỗi, đây là do công tác của chúng tôi phạm sai lầm. Ông chủ Tô còn lạ gì thằng con trời đánh của mình, hỏi ngay:" Thằng con tôi phạm tội gì thế?"

" Cậu ấy không phạm tội gì cả." Trần Thiếu Dương phen này thực sự dở sống dở chết, lần trước vây bắt thất bại hắn đã bị bên trên chỉ trích rồi, phen này chuyện ầm ĩ lên, muốn lột áo của hắn cũng không phải không thể, khi tra ra thân phận thực sự của Tô Vinh Nhạc, con một đại gia bất động sản, hắn chết lặng luôn, đám hoàn khố này là những nhân vật khó chơi nhất:

Ông chủ Tô không nói không rằng, kéo Trần Thiếu Dương sang một bên, muốn tới chỗ vắng vẻ nói chuyện, hắn càng linh cảm không lành, hứa hẹn sẽ bồi thường, thái độ hết sức thành khẩn. Ai ngờ thái độ này sai rồi, ông chủ Tô bực mình vung tay:" Con người anh sao không có tí tinh tế nào vậy, nhìn tôi xem, có giống người thiếu tiền không hả? Chuyện này có thể thương lượng lại được không?"

Trần Thiếu Dương càng thêm sợ hãi, không cần tiền mới chính là kiểu đáng sợ nhất, nghĩ tới bộ cảnh phục trên người, hắn chỉ đành cắn răng nói:" Được, ông chủ Tô, anh cứ nói, chỉ cần tôi làm được sẽ cố hết sức."

" Thế này ..." Ông chủ Tô nhìn ngó xung quanh, có vẻ thấy chỗ này chưa đủ kín đáo, lại kéo đi thêm một đoạn nữa:" Hay là thế này đi, anh giả vờ không bắt nhầm, nhốt nó vài ngày, cần bao tiền tôi trả?"

" Hả, hả ... Anh nói ..." Trần Thiếu Dương lắp bắp:" Anh có phải là cha ruột của cậu ấy không?"

" Ài, chính vì là cha ruột nó cho nên tôi mới không làm gì được nó, nó mà không phải là con tôi thì tốt rồi." Ông chủ Tô dậm chân liên hồi:

" Chuyện, chuyện này thực sự không được, bắt nhầm người tôi đã vi phạm kỷ luật rồi, làm sao có thể tiếp tục giam giữ cậu ấy được? Huống hồ Tô thiếu gia có vẻ sức khỏe không tốt, cả đêm cậu ấy co giật hai lần, làm chúng tôi sợ chết khiếp." Trần Thiếu Dương lắc đầu quầy quậy từ chối, hắn sợ lắm rồi giữ của nợ đó thêm một ngày khác nào giết hắn:

Đang nói chuyện thì một cảnh sát trong đội chạy ra ngoài, nhìn quanh quất, hô lớn:" Đội trưởng, đội trưởng, Tô thiếu gia lại co giật rồi."

Hả, lại nữa sao? Trần Thiếu Dương sợ quá quá nỗi rồi, kéo luôn ông chủ Tô đến tận phòng thẩm vấn đặc biệt, ông chủ Tô muốn nói lại thôi, thở dài đi theo. Trong phòng thẩm vấn đặc biệt, Nhạc Tử lại lăn lộn trên sàn, một lúc sau toàn thân co giật, miệng há ra kêu khò khè như sắp đứt hơi rồi sùi bọt mép. Một vài cảnh sát nhìn ông chủ Tô một cách lo lắng, nhưng hiểu con có ai hơn cha, ông chủ Tô không hề có cảm xúc gì, gọi: "Đừng co giật nữa, không sao đâu."

A, thật thần kỳ, vừa thấy cha tới, Nhạc Tử nhanh chóng khôi phục bình thường, đôi mắt không còn trắng dã nữa, thân thiết gọi:" Cha, cha tới rồi."

Đóng giả sao, cả đám cảnh sát trào máu mắt, đau dạ dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận